Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặt Nạ Bạc

Chương 4: Đội sát thủ số ba




Chương 4: Đội sát thủ số ba

Xế chiều ngày thứ năm, ánh hoàng hôn chiếu xuống căn hộ số ba mươi sáu, phố Hàng Dọc, Hà Thành, đây là cứ điểm mới của đội sát thủ số ba dưới sự lãnh đạo trực tiếp của thừa tướng Đại Nam, Tôn Thất Truyền. Căn hộ nằm ở một con hẻm nhỏ gần quảng trường Thời Đại Mới, hàng xóm hai nhà bên cạnh là số ba mươi lăm và ba mươi bảy dường như không thích giao du với bên ngoài nhiều nên lúc nào cũng thấy đóng cửa kín mít, làm con phố vốn đã vắng nay lại càng tẻ nhạt.

Ban đầu nơi đây vốn là một văn phòng của một luật sư nổi tiếng, nhưng sau một v·ụ k·iện bí ẩn hơn hai mươi năm về trước, người đàn ông này đã m·ất t·ích một cách kỳ lạ, trải qua những năm tháng c·hiến t·ranh dài đằng đẵng sau đó thì người ta cũng quên mất căn hộ này thuộc về ai. Thế rồi chẳng biết từ khi nào nó lại được q·uân đ·ội trưng dụng làm nơi cất giấu những tài liệu bí mật về chiến dịch chống phản loạn quân vào đầu năm Thiên Đế thứ nhất, khi Đại Nam phải hứng chịu một cuộc tập kích vào thủ đô. Nhận thấy vai trò của nó, Tôn thừa tướng đã quyết định giao lại cho một chủ nhân mới để trông nom.

Ngồi trên bàn làm việc hiện tại là một người đàn ông còn khá trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, đeo kính cận viền đen, mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, khoác trên người bộ quần áo q·uân đ·ội. Anh ta chính là chủ nhân mới của căn hộ số ba mươi sáu, đội trưởng đội sát thủ số ba, kiêm trung úy lục quân, Nghiêm Minh Tuấn, hay còn được biết với bí danh Số Chín, và cũng là vị cấp trên khó ưa của Vũ Thế Thành và Nguyễn Tuấn Khanh.

“Một trăm hai mươi... một trăm hai mươi mốt... một trăm hai mươi hai...”

Tiếng đếm số nặng nhọc vang lên dưới sàn nhà hiện tại chính là của hai tên này, chỉ vì về trễ hơn một tiếng đồng hồ mà phải chịu phạt chống đẩy hai trăm cái, và trong nửa tiếng mà chưa làm xong thì phải tiếp tục gập bụng năm trăm lần.

“Hô to lên.”

Nghiêm Minh Tuấn đập bàn tay phải to lớn của mình xuống bàn gằn giọng hét lên.

“Vâng, đội trưởng!”

Cả hai người gắng sức chống tay thẳng lưng đáp lại, nhưng trong lòng đều đang chửi thầm anh ta. Thật ra thì chính Minh Tuấn cũng chả ưa gì hai thằng cấp dưới này, lúc được lão Tôn giao nhiệm vụ, anh đã không biết bao nhiêu lần xin được từ chối, bởi vì con người của anh vốn cực kỳ quy tắc, không chịu nổi cái tính buông thả của Tuấn Khanh, còn Thế Thành không đến nỗi nào nhưng chẳng biết sau lưng anh cậu ta đã nhận bao nhiêu hợp đồng thuê sát thủ mà không được phép. Nếu chẳng phải vì lão Tôn nhờ vả chắc giờ này anh đã ngồi ở phân khu lục quân chứ chẳng phải căn nhà này.

“Một trăm chín mươi tám... một trăm chín mươi chín... hai trăm... ôi, cuối cùng cũng xong.”

Vũ Thế Thành vừa đếm xong thì buông thõng cánh tay nằm xuống sàn nhà thở hồng hộc, ít phút sau thì Nguyễn Tuấn Khanh cũng hoàn thành, nhưng Nghiêm Minh Tuấn không định cho bọn họ nghỉ ngơi, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:

“Các chú hoàn thành trước khi kết thúc thời gian giới hạn là ba mươi phút nên được miễn gập bụng năm trăm cái, bây giờ thì mau đứng dậy để anh phổ biến nhiệm vụ.”

“Vâng.”

Hai thanh niên đáp lại, phủi phủi quần áo rồi nặng nhọc đứng lên, Nghiêm Minh Tuấn tiện tay đưa hai bọc giấy tờ cho bọn họ. Vũ Thế Thành cầm một tập mở ra xem, lông mày nhăn lại, cằn nhằn:



“Cái gì đây? Đơn xin chuyển trường, họ và tên Vũ Văn An, lại thêm một cái thẻ căn cước mới nữa này, anh tính để chúng tôi giả dạng làm học sinh à?”

“Cậu nhạy bén đấy, nhiệm vụ lần này không phải g·iết người, mà là trà trộn vào học viện Tây Hồ để bảo vệ nhị công chúa Trần Thủy Tiên.”

Nghiêm Minh Tuấn khoanh tay trước ngực hắng giọng nói, Vũ Thế Thành vừa nghe xong thì như sét đánh ngang tai, đơ ra một lúc, cái tên này cực kỳ quen thuộc với anh, nó như một chiếc móc áo gợi lại những ký ức ngày xưa về cô gái dịu dàng với đôi mắt xanh hút hồn tự xưng là bản cô nương. Những năm qua vì tính chất công việc phải che giấu thân phận nên anh dường như rất ít gửi thư cho cô, nên tình trạng cuộc sống của Thủy Tiên hiện tại như thế nào anh thực sự không hề nắm rõ, chỉ biết rằng cô đã trở thành nhị công chúa của Đại Nam.

“Cô ấy vẫn sống tốt đấy chứ anh?”

Vũ Thế Thành tha thiết nhìn người đội trưởng hỏi.

“Cậu nói như thể người ta sắp c·hết không bằng ấy, cứ yên tâm đi, mấy hôm trước còn mua kem đãi lão Tôn nữa kìa.”

Nghiêm Minh Tuấn cười khẩy nhìn cậu cấp dưới, anh biết rõ mối quan hệ của Thế Thành và nhị công chúa ngày xưa nên được dịp trêu chọc, làm vành tai Vũ Thế Thành chẳng biết đã đỏ ửng lên từ khi nào, lúc này một bàn tay bất ngờ đập nhẹ vào lưng anh, vừa quay sang thì bắt gặp điệu bộ Nguyễn Tuấn Khanh đang cố gắng nhịn cười.

“Anh cười cái gì hả?”

Vũ Thế Thành tức giận nhìn cậu bạn thân.

“Khục... giờ tôi mới biết, sát thủ Mặt Nạ Bạc nổi tiếng nhất Đông Thành cũng biết... thẹn thùng... khục.”

Nói đến đây Nguyễn Tuấn Khanh không nhịn được nữa cười phá lên, tay không ngừng vỗ đen đét vào lưng thằng bạn. Vũ Thế Thành bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống cho đỡ xấu hổ. Nhưng chợt nhớ đến nhiệm vụ, anh nhận ra có ẩn tình trong chuyện này nên nhìn Minh Tuấn hỏi:

“Đội trưởng, cô ấy gặp phải kẻ thù gì mà lão Tôn muốn đích danh em bảo vệ?”

Vừa nghe xong câu hỏi, chỉ thấy Nghiêm Minh Tuấn đẩy nhẹ gọng kính lên, biết ngay là có điều quan trọng nên Tuấn Khanh và Thế Thành vội vã im lặng trở lại, bấy giờ người đội trưởng mới trả lời:

“Đây là thông tin mật, anh nói cho hai chú nghe xong nhất định phải giữ kín miệng, nếu để lộ ra cho ai đó biết...”

Anh giơ ngón trỏ lên làm động tác bắn vào thái dương.



“Thì được miễn phí một viên kẹo đồng.”

Nguyễn Tuấn Khanh và Vũ Thế Thành nghe xong không nhịn nuốt nước miệng xuống cổ, trán đẫm mồ hôi.

“Các cậu có biết Thiên Đế hiện tại đang lâm bệnh nặng không? Đại Nam bây giờ đã như rắn mất đầu, nếu không có ngài thừa tướng thay vua đứng ra điều hành đất nước, chỉ sợ... một tấc đất cũng không thể giữ được.”

Nghiêm Minh Tuấn kìm giọng lại vỗ trán, lòng không khỏi chua xót.

“Có những thế lực nào tính xâm chiếm Đại Nam vậy anh?”

Vũ Thế Thành lo lắng nhìn người đội trưởng hỏi, nhưng chỉ thấy anh ta lấy một điếu thuốc lá trong túi ra, ngậm vào miệng rồi cầm bật lửa trên bàn châm lên, nhả khói một hơi rồi nói:

“Chú biết đấy, Bắc Quốc phái người sang đây giao lưu học hỏi, đất mẹ nó còn không phải thăm dò à? Chưa kể Tây Phương thấy thế cũng đang rục rịch muốn phái người sang, còn nữa, chúng ta phải tính đến trường hợp nổi loạn trong nước, bè lũ hoạn quan do thái sư Phạm Quốc Trung cầm đầu đang gây khó dễ cho thừa tướng. Nếu để lộ tin Thiên Đế lâm bệnh nặng, phỏng chừng thiên hạ sẽ đại loạn.”

“Ông ta không còn người nối dõi nào sao?”

Nguyễn Tuấn Khanh thắc mắc nhìn người đội trưởng.

“Chú không tìm hiểu hả? Con trưởng của vua cạo đầu lên Yên Tử làm sư rồi, con thứ là nhị công chúa Trần Thủy Tiên thì vẫn còn trong học viện, con út thì chưa được mười tuổi, lấy ai lên ngôi đây.”

Nghiêm Minh Tuấn trả lời, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.

“Xem ra lão Tôn phải cực nhọc một phen rồi.”

Vũ Thế Thành đưa tay lên cằm tỏ vẻ suy nghĩ nói.



Người đội trưởng nghe vậy chỉ im lặng nhìn đồng hồ rồi phì phèo điếu thuốc lá đáp lại:

“Các cậu cứ hoàn thành tốt việc của mình đi, chuyện đại sư chưa đến lượt chúng ta xen vào.”

Nói xong anh liền cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế lên rồi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đã đến giờ anh phải về phân khu của mình, không thể tiếp tục ở đây bàn chuyện với cấp dưới. Nhưng trước khi đi khỏi căn cứ, Nghiêm Minh Tuấn vẫn không quên nhắc nhở:

“À này, hai cậu sẽ ở tầng một nhé, vì tầng trên thì đã có một số người mới đến ở rồi, còn dưới tầng hầm thì có hai căn phòng đặc biệt, phòng bên trái các cậu có thể tùy ý ra vào, còn phòng bên phải thì chớ có dại mà bước chân vô, nhớ chưa?”

“Vâng, đội trưởng.”

Thế Thành và Tuấn Khanh ngay lập tức thẳng lưng lên đáp lại. Nghiêm Minh Tuấn gật đầu với hai cấp dưới rồi quay lưng mở cửa rời đi. Khi anh vừa ra khỏi nhà thì cũng là lúc Tuấn Khanh không nhịn được đập bàn chửi ầm lên:

“Đất mẹ nó, chỉ tại anh ta mà hai cánh tay tôi rã rời hết rồi, tôi thề lần sau sẽ lột da anh ta cho cá sấu ăn.”

“Thôi đi, cậu còn lâu mới thắng nổi đội trưởng, Sở Khanh ạ.”

Vũ Thế Thành đốp chát lại một câu rồi quay lưng đi vào nhà bếp, làm Tuấn Khanh chưng hửng nhìn theo, nhưng vẫn không quên đính chính:

“Này... đã bảo tôi là Nguyễn Tuấn Khanh, không phải Sở Khanh Vũ Thế Thành chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn anh ta, đi thẳng vào trong, nhưng vừa mới bước chân vào nhà ăn, đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái với đôi tai mèo trên đầu đang bận bịu nấu nướng, hương thơm từ đồ ăn được bày la liệt trên bàn bay ra làm anh không khỏi chảy nước miếng. Thế Thành cố kìm lại và tiến đến gần người bạn mới này chào hỏi, nhưng cô tập trung đến nỗi anh ở ngay sát bên cạnh mà vẫn tiếp tục xào rau và không hề nhận ra có người tới.

“Bạn gì ơi?”

Thế Thành vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, làm người bạn thú nhân tộc phải giật mình quay sang nhìn, ngạc nhiên hỏi:

“Anh... anh là người vừa mới bị phạt đó hả? Anh vào đây lúc nào thế?”

“À, đội trưởng phạt tôi xong đi rồi cho nên tôi mới được vào nhà bếp tìm đồ ăn, thấy cô đang nấu nướng nên định chào hỏi một tiếng.”

Vũ Thế Thành mỉm cười đưa tay ra trước mặt cô bạn rồi nói tiếp:

“Tôi là Vũ Thế Thành, thuộc đội sát thủ số ba dưới sự dẫn dắt của Tôn thừa tướng, rất vui được gặp cô.”

Cô gái thấy thế thì bối rối không biết phải trả lời lại thế nào, phải gãi đầu mãi xong mới bắt lấy tay anh rồi đáp lại:

“À... vâng, tôi là người thú nhân tộc, được ngài thừa tướng đặc cách làm hậu cần cho các anh, tại tôi cũng chẳng biết làm gì khác, anh có thể gọi tôi là Rin nhé.”