Chương 29: Bí Mật Của Thảo Phương
Cùng lúc đó, ở bên ngoài lớp học bây giờ có một nàng thú nhân tóc vàng hoe đang quan sát tất cả sự việc vừa xảy ra, nhẹ nhàng cầm chiếc bộ đàm dắt ngang hông đưa lên sát miệng thì thầm nói:
“Có vẻ như kế hoạch ban đầu đã thất bại rồi, chẳng biết tại sao Thảo Phương lại tỏ ra khác hẳn với thường ngày, có lẽ do nàng công chúa của anh đã có tác động nào đó đến cô ấy đấy, Thế Thành.”
“Này Rin, cô ấy không phải của tôi đâu nhé, cô đừng có mà bắt chước Sở Khanh… với lại sao người như Thảo Phương lại dễ dàng b·ị đ·ánh bại như vậy được chứ?”
Người ở đầu dây bên kia tỏ vẻ bực mình trả lời, có lẽ cậu ta rất xấu hổ khi nhắc đến cô công chúa, và đó chẳng ai khác ngoài anh chàng sát thủ của chúng ta, Vũ Thế Thành.
“Thật ra thì… cũng không hẳn là b·ị đ·ánh bại, giống như cô ấy bị trúng đòn tâm lý thì đúng hơn, chẳng hiểu sao lại dễ thương hơn hẳn thường ngày nữa... giờ thì hai người đó thành bạn với nhau luôn rồi.”
Rin vừa nhìn Thảo Phương đang vui vẻ ăn kem trong lớp vừa lo lắng ngập ngừng đáp lại.
“Thôi không sao, ít ra thì cô ấy cũng làm thân được với Thủy Tiên, biết đâu sau này sẽ có ích…”
Thế Thành không khỏi thở dài trả lời.
“Tôi có nghe thấy Nhị công chúa nói muốn làm bạn với cô ấy, có lẽ do việc này mà Thảo Phương trở nên bất thường như vậy.”
Rin nói ra suy đoán của mình cho cậu bạn, Thế Thành nghe vậy liền không khỏi nghi ngờ, chuyện này tuy không phải to tát gì nhưng chắc chắn có liên quan đến quá khứ của Thảo Phương.
“Cảm ơn cô đã hợp tác, chuyện đó có lẽ nên để sau đi, hiện tại như vậy là được rồi, gặp cô ở căn cứ sau nhé.”
Thế Thành trả lời nhanh với Rin qua bộ đàm rồi tắt máy, ngay sau đó quay qua nhìn cậu bạn thân đang ngồi bên cạnh trong phòng học trống, bình thản nói:
“Có việc cho anh làm rồi đây, Sở Khanh.”
Và ngay lập tức đáp lại là giọng cằn nhằn quen thuộc:
“Này… tôi là Nguyễn Tuấn Khanh chứ không phải Sở Khanh nhé, anh bớt gọi nhầm tên tôi đi.”
“Rồi rồi… với lại chuyện anh cần làm bây giờ quan trọng lắm đấy.”
Thế Thành chẳng hề để tâm đến lời thanh minh của cậu bạn, nhẹ nhàng đứng dậy nói tiếp.
“Tôi nghĩ Thảo Phương dường như có một bí mật nào đó không muốn chúng ta biết, dù chuyện này có gây hại hay không gây hại gì cho đội thì cũng cần được làm sáng tỏ.”
Tuấn Khanh nghe cậu bạn thân nói vậy thì không khỏi nhăn trán khó hiểu, thắc mắc hỏi:
“Ý anh là sao?”
Thế Thành bình thản khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn người đồng đội nói:
“Anh còn nhớ chuyện cô ấy là người sở hữu thiên phú chứ? Khi chúng ta nói chuyện đó trong bữa ăn, cô ấy đã phản ứng khá là gay gắt, tôi nghĩ việc này không hẳn do anh với tôi hôm đó bất lịch sự, chắc chắn phải có một lý do nào đó lớn hơn khiến cô ấy phải tức giận đến nỗi bỏ bữa tối như thế?”
Tuấn Khanh nghe vậy liền gật gù công nhận, Thảo Phương rõ ràng là một người khá kiêu ngạo và thích châm chọc, kiểu người thế này sẽ không dễ dàng nổi giận chỉ vì một lý do cỏn con như thế cả.
“Nhưng chừng đó thì vẫn chưa đủ để nói cô ấy đang che giấu một bí mật, ta không thể vội vàng kết luận như thế được.”
Tuấn Khanh lắc đầu nhìn cậu bạn phản bác, tuy nhiên Thế Thành cũng ngay lập tức đáp trả:
“Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng hôm nay cô ấy đã bị mềm lòng trước Thủy Tiên, chỉ vì bản cô nương này nói muốn làm bạn, tôi nghĩ khả năng cao Thảo Phương đã chịu cảnh cô độc quá lâu rồi nên khi gặp người đồng điệu thì cô ấy sẽ trở nên dễ bị khuất phục.”
“Tôi hiểu ý anh, nhưng ai mà chẳng có những bí mật không thể nói ra được, chúng ta đâu thể điều tra cô ấy chỉ vì những chuyện vụn vặt như thế chứ.”
Tuấn Khanh không khỏi đứng dậy phân trần với cậu bạn, dù sao thì đối với anh Thảo Phương vẫn là một người đồng đội đáng tin, nếu cô ấy có giấu một bí mật nào đi chăng nữa thì cũng nên tôn trọng cô ấy.
“Tôi đâu có bảo anh phải điều tra cô ấy đâu, việc anh cần làm chỉ là để ý và quan sát hành động của cô ấy thôi, anh nên nhớ Thảo Phương chính là người sở hữu thiên phú, rất nhiều thế lực ngầm muốn chiếm đoạt sức mạnh ấy đấy, chỉ việc cô ấy còn sống tự do đến giờ thôi đã là một kỳ tích rồi.”
Thế Thành bình tĩnh giảng giải lại cho cậu bạn, dù không biết rõ quá khứ của Thảo Phương, nhưng với tình hình hiện tại, nếu cô ấy bị một tổ chức nào đó nhòm ngó đến và bắt về, rất có thể những bí mật về Đại Nam mà Thảo Phương cũng như đội sát thủ đang nắm giữ sẽ bị tiết lộ, và điều này chắc chắn sẽ gây trở ngại không nhỏ cho Lão Tôn.
Tuấn Khanh cũng rõ điều đó nên nhìn Thế Thành gật đầu nói:
“Tôi hiểu rồi, cứ để tôi theo sát cô ấy cho, dù chẳng ưa gì cô ta đâu nhưng nếu Thảo Phương gặp phải chuyện gì tôi nhất định sẽ giúp…”
“Phải thế chứ, tôi tin ở anh đấy, Sở Khanh.”
Thế Thành mỉm cười vỗ vai cậu bạn nói.
“Nếu vậy thì bớt gọi nhầm tên tôi đi, chàng “kỵ sĩ” của công chúa ạ.”
Tuấn Khanh cũng không chịu thua kém châm chọc một câu, khiến Thế Thành không khỏi đỏ mặt vội vàng quay đi, bực mình đáp lại:
“Ai là “kỵ sĩ” chứ? Anh bớt xỉa xói tôi đi nhé…”
“Hô hô, anh xấu hổ đấy à? Xem ra sát thủ Mặt Nạ Bạc nổi tiếng Đông Thành cũng có điểm yếu đấy nhỉ?”
Tuấn Khanh vừa trêu chọc cậu bạn vừa chưng ra một nụ cười đểu giả.
“Anh tin tôi đấm anh bay vào tường ngay bây giờ không?”
Thế Thành cũng không nể nang gì mắng lại, nhưng anh vừa nói xong thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa ở đâu đó phát ra, làm cả hai người bên trong phòng học trống phải giật mình để ý xung quanh. Hóa ra âm thanh đó phát ra từ ô cửa sổ phía bên cạnh, Thế Thành thấy vậy ngay lập tức đi tới chỗ đó thì phát hiện một chú chim bồ câu trắng đang cố gắng mổ liên tục vào cửa kính, trên cổ chân nó có buộc 1 phong thư màu nâu được dán khá kỹ.
“Truyền tin bằng bồ câu sao? Gửi riêng cho mình như vậy chắc chỉ có mỗi người đó thôi.”
Thế Thành tự nhủ thầm với bản thân rồi mở nhẹ cánh cửa cho chú chim bay vào, vừa nhìn thấy anh thì nó liền ngay lập tức đậu lên cánh tay phải một cách thuần thục như đã làm rất nhiều lần. Thế Thành cũng nhẹ nhàng gỡ lá thư được buộc trên chân nó xuống rồi thả nó ra ngoài cho con chim bay đi.
“Gửi thư bằng bồ câu sao? Là ngài ấy hả?”
Tuấn Khanh lúc này cũng bước đến bên cạnh cậu bạn hỏi.
“Hẳn rồi, chắc ông già muốn gặp riêng tôi ấy mà, kể ra thì từ lúc lên Hà Thành đến giờ tôi với ông vẫn chưa có dịp nói chuyện với nhau lần nào.”
Thế Thành vừa trả lời vừa mở lá thư được kẹp bên trong ra, thứ được viết trong đó là một loại mật mã mà chỉ có anh và Lão Tôn mới hiểu được, người ngoài có nhìn căng cả mắt ra thì cũng chẳng tài nào biết được bên trong đó viết gì.
“Ngài ấy viết gì thế?”
Tuấn Khanh lúc này cũng thắc mắc hỏi khi nhìn vào lá thư mà cậu bạn đang cầm trên tay. Nhưng Thế Thành chẳng thèm đáp lời mà chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy đó, dường như đang rất tập trung. Thấy thế Tuấn Khanh cũng không làm phiền nữa, anh lùi lại phía sau rồi bước ra phía cửa, không quên chào tạm biệt cậu bạn:
“Tôi đi trước nhé, gặp lại anh sau.”
“À… ừ, gặp lại anh sau nhé.”
Thế Thành lúc này mới nhận ra cậu bạn đang đi ra khỏi phòng học liền vội vàng vẫy tay đáp lại. Nhưng đến khi Tuấn Khanh không còn ở đó nữa thì Thế Thành lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào lá thư mà Lão Tôn đã viết cho anh, không khỏi nhủ thầm:
“Sư phụ… thầy định làm thế thật sao?”
Cùng lúc này, ở một góc công viên nhỏ ven hồ Tây, nơi đám trẻ thường hay tụ tập chơi đùa mỗi buỗi chiều, còn những người lớn thường hay đi dạo quanh hồ để hóng gió ngắm cảnh. Ở một góc nào đó gần mặt hồ, nơi những bô lão tận hưởng thú vui câu cá tao nhã của mình, có một ông cụ già với chòm râu bạc phơ mặc trên mình chiếc áo nâu thường thấy của người nông dân cũng đang ngồi đó thả mồi.
Ngoài bộ cần câu làm bằng tre đang dùng, bên cạnh ông còn để cái điếu cày quen thuộc, và trong lúc chờ đợi một con cá nào đó cắn câu thì ông sẽ lấy nó ra và rít một hơi thuốc lào, như một cách để quên đi những chuyện buồn đã trải qua trong đời.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống và dân cư thưa thớt dần, người ta vẫn thấy ông yên lặng ngồi đó mà chưa chịu đi đâu, như để chờ đợi một điều gì đó. Đang trong lúc ông chuẩn bị châm một ít thuốc lào thì chợt chiếc phao dưới mặt hồ có động đậy.
“Cắn câu rồi sao?”
Ông cụ không khỏi vui mừng vội vàng cầm lấy chiếc cần câu chuẩn bị kéo lên, nhưng vừa đứng dậy thì thấy chiếc cần bị giật đi giật lại rất mạnh.
“Xem ra được một con khá to đây.”
Ông cụ mỉm cười hớn hở rồi ngay lập tức giật lên, với lực tay của ông thì ngay lập tức con cá đã bay thẳng lên bờ mà chẳng thể giãy dụa thêm. Ông cụ nhanh chóng giữ chặt lấy con cá rồi bỏ nó vào xô.
“Cá trắm đen sao? To thế này chắc cũng phải được mười cân, xem ra tối nay được bữa no nê rồi… khà khà…”
Ông cụ vừa đánh giá con cá vừa mỉm cười cười khoái chí.
“Đất nước thì đang lâm nguy mà sao vẫn còn ngồi câu cá được vậy ông già?”
Bỗng nhiên một giọng của một cậu thanh niên không biết ở đâu phát ra. Người này chẳng rõ từ lúc nào đã đứng ở đó nhìn ông cụ câu cá, mái tóc bạc của cậu ta phấp phới bay theo gió lại càng khiến dáng vẻ đó trở nên bí ẩn.
Nhưng ông cụ chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của cậu ta, bình thản ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt bên hồ khẽ mắng:
“Gọi ta là sư phụ, thằng nhóc hỗn xược."