Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặt Nạ Bạc

Chương 28: Thảo Phương Bị Thu Phục




Chương 28: Thảo Phương Bị Thu Phục

Sau khi trở lại lớp học, Thủy Tiên liên tục hậm hực liếc mắt lườm nàng hầu cận suốt cả tiết, nhưng Thùy Vân lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm quay mặt đi khiến nàng công chúa lại càng thêm giận dỗi. Đến tận khi chuông báo hết giờ kêu lên rồi mà Thủy Tiên vẫn chẳng buông tha, Thùy Vân mặc dù rất tức cười khi thấy cô chủ dễ thương như vậy nhưng vẫn cố kìm nến, đợi đến khi giáo viên ra khỏi lớp thì cô mới đứng dậy lại gần chỗ ngồi của nàng công chúa, cố gắng nhịn cười hỏi:

“Này công chúa, sao cô cứ lườm tôi hoài vậy?”

“Hứ, chẳng phải do ngươi tự ý hành động sao?”

Thủy Tiên giận dỗi phùng má đáp lại.

“Thôi mà, nô tỳ làm tất cả cũng vì tương lai của cô đó…”

Thùy Vân ngồi xuống bên cạnh, dụi dụi đầu vào vai Thủy Tiên tỏ vẻ đáng thương nói, nhưng nàng công chúa đã ngay lập tức đẩy cô ra mắng:

“Lần sau đừng có ta làm bất ngờ thế? Ta biết ngươi có ý tốt nhưng trước hết phải bàn với ta đã...”

Thùy Vân nghe vậy không khỏi nhăn nhó, có bàn với công chúa xong thì mọi chuyện cũng y như vậy thôi à? Hai con người này có chịu chủ động với nhau bao giờ đâu? Không nhờ bàn tay cô can thiệp thì chưa chắc đã được như bây giờ nữa ấy chứ.

Thủy Tiên thấy nàng hầu cận có vẻ hơi khó chịu, nghĩ lại thấy cô làm vậy rốt cuộc cũng chỉ vì bản thân mình nên nhẹ nhàng nhìn cô nói:

“Thôi được rồi, dù sao cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta.”

Thùy Vân hơi bất ngờ khi thấy cô chủ cảm ơn mình, nhưng khi thấy Thủy Tiên xấu hổ đỏ mặt quay đi thì nàng hầu cận lại càng được thể dụi đầu vào lòng cô nịnh nọt:

“Nay công chúa dễ thương lắm đó nha.”

“Ta biết rồi, khỏi cần ngươi khen nhé.”

Nàng công chúa vẫn cố gắng ra vẻ mạnh mẽ đáp lại. Nhưng cô không biết việc đó chỉ làm tăng thêm sự dễ thương của cô thôi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bạn nữ từ ngoài cửa lớp đi về chỗ Thủy Tiên, trên tay cầm hai que kem ốc quế mát lạnh, lại gần cô nói:



“Thưa Nhị Công Chúa, có người gửi đồ ăn cho cậu.”

Thủy Tiên không khỏi bất ngờ, vội vã đứng dậy cầm lấy hai cây kem rồi đưa cho Thùy Vân giữ hộ, còn bản thân thì mỉm cười nhìn bạn nữ đáp:

“Cảm ơn cậu nhé, cho mình hỏi ai gửi mình hai cây kem này thế?”

“À… hình như là một bạn nam tóc bạc nào đó nhìn điển trai lắm.”

Bạn nữ kia chỉ tay ra bên ngoài trả lời. Thủy Tiên thấy vậy cũng ngoái đầu nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả, bèn tiu nghỉu thở dài ngồi xuống ghế. Thấy thế bạn nữ kia tỏ vẻ thắc mắc hỏi:

“Có phải người yêu của công chúa đó không?”

“Phải… à không… không, không phải đâu!”

Thủy Tiên chẳng biết thế nào lại lỡ miệng, nên đành vội vàng xua tay chối bay chối biến. Thấy thế cô bạn này không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Mình bất ngờ đấy, không ngờ người như cậu cũng được ai đó thích cơ à?”

“Không có đâu, mình cũng như mọi người thôi…”

Nàng công chúa cảm thấy dường như người này đang cố tình châm chọc cô nhưng vẫn cố gắng cười gượng gạo trả lời lại, tuy nhiên cô bạn này chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại cả, tiếp tục che miệng cười khẩy nói:

“Mình thắc mắc không biết tên nào lại thích cậu vậy nhỉ? Hẳn đầu óc hắn ta không được bình thường lắm nên mới vậy chăng?”

Thùy Vân đứng bên cạnh cảm thấy cô bạn này đang cố tình trêu chọc cô chủ của mình, đang định phản bác lại thì Thủy Tiên liền giơ tay tỏ ý ngăn cản, nàng hầu cận còn chưa hiểu gì thì đã thấy nàng công chúa tiến lại đạp thẳng cô bạn kia lùi lại mấy mét một cách đầy dứt khoát và mạnh mẽ, tới nỗi thân thể cô bạn này va phải bàn ghế xung quanh khiến chúng văng hết ra, đám học sinh xung quanh thấy thế không khỏi sợ hãi núp hết vào mấy góc tường.

“Cậu… cậu định làm gì tôi?”

Cô bạn kia không khỏi ôm bụng sợ hãi kêu lên, bất giác lùi lại đằng sau nhưng chưa được hai bước chân thì đã chạm phải bục giảng ngã sõng xoài xuống đất, Thủy Tiên ngay lập tức tiến tới chỗ cô ta, giơ chân đạp chân thẳng một cái xuống nền gạch lớp học, mạnh đến nỗi âm thanh do nó phát ra có thể khiến cho bất cứ kẻ nào gần đó cũng phải giật mình, nàng công chúa cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô bạn kia, cười một cách man rợ nói:

“Ngươi thử nhắc lại lời nói kia một lần nữa xem nào? Có tin bà đây cho ngươi xuống âm phủ gặp Diêm Vương ngay bây giờ không?”



Thùy Vân chứng kiến cảnh tượng quen thuộc này không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, xót thương thay cho số phận những người đã từng bị nàng công chúa này dọa nạt. Bởi mỗi khi Thủy Tiên đã bật chế độ này thì chẳng có ai có thể ngăn cản được cô, kể cả Thùy Vân.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, tưởng chừng cô bạn kia sẽ sợ hãi mà đầu hàng nhưng không ngờ cô ta lại có thể bật dậy và đấm thẳng vào Thủy Tiên ngay lập tức, mà lực đấm của người này cũng chẳng hề yếu, dù nàng công chúa đã đề phòng giơ hai cánh tay ra đỡ lấy nhưng vẫn bị lùi lại mất mấy mét, vùng da bị đấm cũng ửng đỏ lên.

“Công… công chúa… cô không sao chứ?”

Thùy Vân không khỏi bất ngờ vội vàng chạy đến bên cô chủ của mình hỏi han, nhưng vẫn không quên giữ chặt hai que kem trên tay. Nhưng Thủy Tiên chẳng hề để tâm đến nàng hầu cận của mình, vì bây giờ cô đang nhìn chằm chằm vào kẻ đứng trước mặt của mình với một ánh mắt sắc như dao.

“Quả nhiên là Nhị Công Chúa của Đại Nam, thú vị đấy.”

Cô bạn kia vừa cười khẩy nhìn Thủy Tiên vừa đưa ra lời khen một cách đầy kiêu ngạo. Nàng công chúa lúc này mới để ý, người này có một ánh mắt vô cùng uy áp, có thể khiến người khác phải sợ hãi dè chừng, mái tóc nâu xõa ngang vai kia của cô ta càng làm tô thêm cái vẻ kiêu kỳ chẳng coi ai ra gì trong mắt, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc trước khi nói chuyện với Thủy Tiên.

“Cô thật sự là ai hả? Tại sao lại cố tình trêu chọc tôi?”

Nàng công chúa không khỏi thắc mắc nhìn kẻ trước mặt hỏi.

“Tôi là ai cũng chẳng quan trọng, hôm nay tôi chỉ muốn thử…”

Người này còn chưa kịp nói xong thì Thủy Tiên chẳng biết từ lúc nào đã lao đến mặt đối mặt với cô ta, năm ngón tay chụm lại thành tư thế phát chưởng của Trần Gia Quyền phóng thẳng vào khuôn mặt kiêu ngạo kia. Khí lực của nó phát ra mạnh đến nỗi khiến mấy ô cửa kính của lớp học phía sau cũng phải vỡ tan, nhưng cô bạn này cũng chẳng phải dạng vừa, ngay lập tức ngoái cổ sang một bên tránh đi đòn t·ấn c·ông của Thủy Tiên một cách nhẹ nhàng.

“Cô ta phản ứng nhanh quá…”

Nàng công chúa không khỏi bất ngờ trước khả năng của người này, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì cô ta đã nhảy thẳng lên không trung, quay người tung một cú đá vòng thẳng vào mặt của Thủy Tiên, tuy nhiên nàng công chúa đã khéo léo ngả người xuống một cách ngoạn mục để tránh né, ngay sau đó lập tức lùi lại vào thế tấn của Trần Gia Quyền. Cô bạn kia khi vừa tiếp đất cũng nhanh chóng đứng vào tư thế thủ, cả hai cứ thế phát ra khí lực đối chọi lẫn nhau, khiến cho bầu không khí lớp học dần trở nên nghẹt thở, chẳng có bất kỳ học sinh nào dám ho he lên tiếng.

Tưởng chừng như cả hai sẽ cứ như thế mãi, nhưng chẳng hiểu sao nàng công chúa đột nhiên lại ôm bụng cười khúc khích, ai cũng bất ngờ nhưng lại chẳng có ai dám hỏi cả, cô bạn kia thấy vậy liền thắc mắc hỏi:

“Tại sao cô lại cười?”



Bấy giờ Thủy Tiên mới nhẹ nhàng thở một hơi, bình thản nói:

“Chẳng có gì cả, chỉ là lâu rồi tôi mới gặp một người thú vị đến vậy.”

Cô bạn kia nghe vậy cũng không khỏi đưa tay lên cằm, gật gù đáp:

“Có lẽ cô nói đúng, xét theo mặt nào đó thì tôi với cô cũng có điểm chung đấy…”

Đang lúc cô bạn còn mải suy nghĩ, thì nàng công chúa đã bước nhẹ đến gần, chìa tay ra tỏ ý muốn làm quen nói:

“Nếu cậu muốn… chúng ta có thể trở thành bạn.”

Cô bạn này thấy vậy không khỏi bất ngờ, hơi ngập ngừng một chút nhưng vẫn đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang chìa ra của nàng công chúa, ấp úng nói:

“Tôi nghĩ… có lẽ là được.”

Vừa nói xong thì hai má cô chẳng biết đã ửng hồng từ lúc nào, đành phải xấu hổ vội vã quay mặt đi, Thủy Tiên thấy cô bạn mới quen của mình dễ thương như vậy thì không khỏi cười khúc khích, liền kéo tay Thảo Phương về chỗ Thùy Vân rồi lấy một que kem ốc quế bỏ vào tay cô nói:

“Quà gặp mặt lần đầu cho cậu nè, ăn nhanh đi không nó hết lạnh đó…”

“Khoan… đó là phần của tôi mà công chúa…”

Thùy Vân vội vàng lên tiếng muốn lấy lại que kem nhưng thứ cô nhận lại chỉ là một cái quắc mắt của nàng công chúa, thấy thế nàng hầu cận đành phải im lặng ngậm ngùi nhìn que kem mát lạnh bị người khác ăn mất.

“Cảm… cảm ơn nhé, công chúa.”

Cô bạn kia ngập ngừng nói với Thủy Tiên, nhưng vẫn còn xấu hổ không dám nhìn thẳng nên ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại. Nàng công chúa thấy vậy thì liền cười tươi đáp:

“Không có gì đâu, với lại cậu đừng gọi mình là công chúa, cứ gọi Thủy Tiên là được rồi, à còn tên cậu thì sao?”

“Cậu… cứ gọi tôi là… Hà Thảo Phương.”

Cô bạn kia tỏ vẻ ấp úng nói, thấy vậy Thủy Tiên liền nắm lấy bàn tay đang buông thõng của người bạn mới này giơ lên mỉm cười đáp:

“Như vậy là từ hôm nay chúng ta là bạn của nhau nhé, Thảo Phương.”

Nụ cười này của nàng công chúa dễ thương đến nỗi khiến đám học sinh lúc nãy còn sợ hãi cô núp hết vào góc tường giờ đã xán lại gần chỉ để được ngắm khuôn mặt rạng rỡ của nàng công chúa. Thảo Phương dường như cũng bị vẻ đẹp đó đánh gục nên dù rất xẩu hổ cô vẫn gật đầu đồng ý làm bạn với Thủy Tiên.