Chương 14: Đột nhập Thánh địa Long tộc (3)
Bấy giờ ở đầu bên kia thánh địa Long tộc, đang buổi đêm yên tĩnh thì chẳng biết từ đâu ra ở giữa thành xuất hiện một con rồng, bên ngoài nhìn vào thì cứ tưởng ở trong có người trong tộc đang tiến cấp, nhưng thực chất để đạt được tới cấp độ đó, thành viên Long tộc không có mấy ai.
“Trưởng tộc… trưởng tộc…”
Một tên cảnh vệ hớt ha hớt hải vừa gọi vừa chạy vào phía trong dinh thự, anh ta còn chưa kịp đến nơi thì một bóng người chẳng biết từ bao giờ đã đứng sẵn ở đó, người đàn ông này có vóc dáng cực kỳ uy nghiêm và có phần kiêu ngạo. Mặc dù mái tóc đã bạc trắng nhưng luồng sức mạnh tỏa ra từ ông ta vẫn có thể khiến đối thủ phải lạnh xương sống.
Người này không ai khác chính là tộc trưởng Long tộc, Long Chấn Đạo, ánh mắt ông ta đang hướng về phía con rồng ở phía xa có ý dò xét, người cảnh vệ lúc này cũng vừa lúc hốt hoảng chỉ tay về phía xa báo:
“Trưởng tộc… ở giữa thành có…”
“Ta biết.”
Ông ta bực mình quay sang cắt lời tên thuộc hạ, rồi hống hách ra lệnh:
“Mau đi thông báo cho Long Khương, bảo hắn nhanh dẫn người tới chỗ con rồng.”
“Thuộc hạ xin tuân lệnh.”
Tên cảnh vệ chắp tay đáp lễ rồi ngay lập tức chạy đi, còn người tộc trưởng thì vẫn còn đứng đó mải mê suy nghĩ, tuy ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, trải qua bao trận chiến, tích lũy hàng tá kinh nghiệm, nhưng cũng không thể lý giải nổi tình hình hiện tại.
Bởi vì để có thể hóa rồng, người Long tộc phải đạt đến một trình độ rất cao, cao đến nỗi huyết mạch trong cơ thể trở nên cực kỳ tinh thuần, cho phép chuyển đổi giữa hai hình dạng người và rồng. Nhưng để có thể chạm tới cảnh giới đó, Long tộc hiện tại hầu như không có ai, ngay cả Chấn Đạo cũng mới chỉ chập chững bước vào ngưỡng đầu của cấp độ huyền thoại này, tuy nhiên con rồng vẫn cứ hiên ngang nằm sừng sững trước mắt như thể phủ định hoàn toàn điều đó, khiến người trưởng tộc cực kỳ bực mình.
“Thành viên Long tộc không thể hóa rồng nếu chưa đạt tới cấp độ đó, trừ khi…”
Chấn Đạo vừa suy nghĩ vừa vuốt ve chòm râu, trong quá khứ ông từng chứng kiến một kẻ như thế, hắn ta không thể thức tỉnh được huyết mạch tinh thuần nên đã dùng thuốc kích thích để tăng cấp độ. Thứ này có khả năng tách biệt gen của con người và gen của rồng ra làm đôi, sau đó nó sẽ cắt bỏ hoàn toàn gen của người ra khỏi cơ thể, chỉ để lại gen của rồng. Tuy nhiên việc này sẽ khiến người sử dụng biến thành hình dạng chẳng ra người cũng chẳng ra rồng, hệt như một con quái vật không có nhân tính.
“Ta cứ tưởng biến cố đó đã đi vào dĩ vãng, nhưng xem ra… có kẻ muốn tái hiện lại điều đó để lợi dụng Long tộc.”
Chấn Đạo nghĩ tới nghĩ lui lại càng thấy tức giận, ngay lập tức nhảy thẳng lên không trung hướng tới phía con rồng, đằng sau lưng ông cũng đồng thời Long hóa thêm đôi cánh, giúp đẩy nhanh tốc độ tiến tới phía trước.
Cùng lúc đó, ở đầu bên kia chiến trường, Thế Thành và Thảo Phương cũng đang di chuyển tới địa điểm của Tuấn Khanh, cũng may nhờ có đội trưởng cản đường Long Khương nên cả hai mới có thể dễ dàng chạy đi mà không gặp trở ngại gì.
“Chuẩn bị đi Thảo Phương, những tên Long tộc mạnh mẽ như kẻ vừa rồi ở đây không thiếu đâu, chúng ta có thể b·ị b·ắt bất cứ lúc nào đó.”
Thế Thành vừa chạy vừa không quên nhắc nhở cô bạn.
“Tôi đã từng đối mặt với những kẻ còn nguy hiểm hơn thế nhiều, anh yên tâm.”
Thảo Phương mỉm cười tự tin đáp lại, thấy vậy Thế Thành không khỏi thắc mắc:
“Có vẻ như cô là một người có máu mặt trong t·hế g·iới n·gầm nhỉ? Sao tôi chưa bao giờ được nghe qua về cô?”
“Rồi anh sẽ biết thôi.”
Thảo Phương tỏ vẻ bí ẩn trả lời lại rồi nhanh chóng chạy về phía trước, khiến Thế Thành đi sau chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm. Bấy giờ cũng vừa lúc tới địa điểm của Tuấn Khanh, cả hai nhanh chóng quan sát xung quanh tìm khoảng trống rồi nhảy xuống, cậu bạn cũng đã chờ sẵn ở dưới đ·ống đ·ổ n·át, nhờ thế cả ba không tốn quá nhiều thời gian để hội quân với nhau.
“Hai người vẫn ổn đấy chứ?”
Vừa nhìn thấy nhau thì Tuấn Khanh đã lo lắng hỏi.
“Anh yên tâm, chúng tôi không sao, chỉ bị trầy xước một chút thôi.”
Thế Thành mỉm cười trấn an, nhưng từng đó vẫn chưa thể trả lời hết thắc mắc của Tuấn Khanh, anh ngay lập tức chất vấn tiếp:
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tự dưng con rồng đó xuất hiện, tôi không hiểu nó chui ra từ đâu nữa.”
Nghe vậy Thế Thành và Thảo Phương cũng không biết phải trả lời lại thế nào, tất cả những gì hai người biết lúc ấy chỉ là Long Chấn Thương như bị biến đổi một cách khó hiểu, rồi những gì xảy ra tiếp theo thì không ai có thể lường trước được. Tuấn Khanh nghe hai người kể lại như vậy không khỏi thắc mắc:
“Thật sao? Cơ thể hắn ta tự dưng phồng lên như bóng bay vậy á?”
Tuy chuyện này thật sự rất khó tin, nhưng thấy Thế Thành và Thảo Phương ngay lập tức dứt khoát gật đầu, Tuấn Khanh cũng đành miễn cưỡng chấp nhận sự thật thở dài:
“Đành vậy, xem ra lần này chúng ta phải tay trắng trở về rồi.”
Nói rồi cả ba định quay lưng rời đi nhưng còn chưa kịp định thần thì chẳng biết từ đâu ra một kẻ Long tộc đã đứng chắn ngay trước mặt họ, gằn giọng thét lớn:
“Những kẻ xâm nhập, các ngươi đừng hòng chạy thoát!”
Vừa dứt lời thì một đòn Long chưởng đã hướng về phía ba người phóng tới, tạo nên một cơn gió mạnh thổi bay hết bụi mù xung quanh, khiến cả đội phải giơ tay che mặt để tránh đất đá bay vào mắt.
“Là đòn nghi binh, hắn tính cản trở tầm nhìn của chúng ta…”
Thế Thành vẫn không quên phân tích tình hình, nói lại với hai người kia. Quả nhiên đúng như lời anh nói, đòn t·ấn c·ông vừa dứt thì tên kia đã xuất hiện ngay trước mặt họ với một cánh tay đã được Long hóa đầy mạnh mẽ. Thế Thành ngay lập tức nhảy lên đối mặt trực diện với hắn, tung ra một cú đấm hướng thẳng về mặt tên này, không quên tập trung khí lực tự nhiên lại để tăng sức mạnh.
Sát Long Nhất Thốn Quyền.
Những tưởng tên Long tộc sẽ giơ tay đỡ đòn nhưng không ngờ hắn cũng tung ra một cú đấm đối nghịch lại với Thế Thành, dùng Long khí triệt tiêu khí lực tự nhiên của anh. Đòn đánh của cả hai vừa chạm vào nhau thì một cơn chấn động ngay lập tức tỏa ra mọi hướng, áp lực từ nó khiến không gian xung quanh tưởng chừng như sắp vỡ nát, đất đá văng tứ tung, Tuấn Khanh và Thảo Phương buộc phải tránh thật xa để không bị vạ lây.
“Xem ra lần này anh gặp đối thủ khó xơi rồi, hắn ta có vẻ rất thích lấy cứng đối cứng đó.”
Tuấn Khanh đứng trên đỉnh của một dinh thự vừa quan sát vừa nói với cậu bạn, bấy giờ ở phía dưới cả hai người kia cũng bắt đầu lùi lại phía sau, đòn vừa rồi vốn chỉ là thăm dò đối phương của cả đôi bên nhưng điều không ngờ tới là uy lực phát ra từ nó quá mạnh, gây nên sự chú ý cho đám cảnh vệ Long tộc từ đằng xa, nếu không kết thúc nhanh thì người gặp bất lợi chính là Thế Thành.
“Ngươi hẳn là Mặt Nạ Bạc nổi tiếng Đông Thành đó hả? Cũng được đó.”
Tên Long tộc nhìn anh cười khẩy trêu chọc, đám bụi vừa bay đi lộ ra khuôn mặt của hắn, hóa ra đó chỉ là một thanh niên còn rất trẻ, so với Thế Thành không lớn hơn bao nhiêu, nhưng khí chất kiêu ngạo thì thể hiện rất rõ, có thể nói nhìn qua cũng biết tên này là một thiên tài của Long tộc. Thấy Thế Thành không trả lời, hắn lại càng được thể chỉ tay thẳng vào anh nói:
“Tuy không rõ mục đích xâm nhập của ngươi là gì? Nhưng hãy nhớ ngày hôm nay ngươi sẽ b·ị b·ắt bởi ta, tộc trưởng Long tộc tương lai, Long Chấn Phong.”
Thế Thành vừa nghe cái tên này không khỏi có cảm giác quen quen, như đã từng gặp ở đâu rồi, tuy nhiên lại không thể nào nhớ ra được, đang lúc anh còn đang suy nghĩ thì đám cảnh vệ cũng bắt đầu tiến từ đằng xa tới, thời gian càng ngày càng gấp rút, nếu không nhanh chóng kết thúc thì sẽ b·ị b·ắt.
“Cứ để đám cảnh vệ cho bọn tôi, anh lo tên kiêu ngạo đó đi.”
Tuấn Khanh nói vọng xuống từ trên cao, nghe vậy Thế Thành cũng yên tâm được phần nào, tâm trí cũng không còn xao nhãng và tập trung vào trận chiến.
“Long Chấn Phong phải không? Tới đây đi, ta tiếp ngươi.”
Thế Thành vừa giơ tay vẫy vẫy lại tỏ vẻ khiêu khích vừa nhân lúc cho tay còn lại vào túi áo trong lấy đồ nghề, cậu thiếu gia Long tộc nghe vậy lại càng tức giận thét lớn:
“Được thôi, chính ngươi nói đó.”
Chấn Phong ngay lập tức Long hóa cánh tay phải và lao thẳng về phía anh với tốc độ cực nhanh, nhưng còn chưa tới nơi thì Thế Thành đã mau chóng ném hai quả bom khói xuống đất, bụi mù từ nó tỏa ra có tác dụng che khuất tầm nhìn của cậu ta.
“C·hết tiệt, tên khốn… ngươi dám trốn hả?”
Chấn Phong không khỏi tức giận nói, nhưng cậu không thể làm gì hơn là chờ khói tan đi rồi tìm kiếm bóng dáng của Thế Thành.
“Có giỏi thì ra đây mặt đối mặt với ta, đồ hèn nhát.”
Cậu thiếu gia vừa quan sát vừa cố gắng khiêu khích lại, tuy nhiên trong lúc còn đang nói, một con dao găm chẳng biết từ lúc nào đã kề sát cổ Chấn Phong, sát khí từ nó tỏa ra làm ngay cả thiên tài Long tộc cũng phải rợn người, chẳng biết Thế Thành đã dùng cách gì mà có thể xuất hiện ngay sau lưng cậu mà không hề phát ra một tiếng động, kể cả khí lực cũng được ẩn giấu đi một cách tài tình.
“Khốn kiếp, chưa xong đâu.”
Chấn Phong tuy phản ứng hơi chậm nhưng cũng kịp thời phát ra Long khí uy áp, đòn công kích này đúng ra không có tác dụng mấy với Thế Thành nhưng do anh đang ẩn giấu đi khí lực của mình nên không tránh được bị đẩy lùi ra xa, vuột mất cơ hội t·ấn c·ông.
“May quá… tí nữa thì mình bị hắn g·iết.”
Chấn Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp định thần được bao lâu thì một viên đạn không biết từ hướng nào bay sượt qua vai cậu, độc tính từ nó ngay lập tức ngấm thẳng qua lớp da cường hóa trên vai, gây ra hiệu ứng ăn mòn.
“Đất mẹ nó, là độc Cyronide.”
Dù có là thiên tài Long tộc nhưng vừa nhìn thấy v·ết t·hương trên vai cũng không khỏi sợ hãi chửi thầm, nhưng Thế Thành vốn không để cho Chấn Phong có cơ hội suy tính, cứ chĩa thẳng nòng súng về phía Chấn Phong mà bóp cò, khiến cậu ta bắt buộc phải nhảy lên để tránh né, nhân cơ hội đó anh đã di chuyển cực kỳ nhanh gọn ra sau lưng cậu thiếu gia này.
“Cái gì… sao ngươi…?”
Chấn Phong còn đang ngạc nhiên chưa kịp nói hết câu thì một cú đạp đã giáng thẳng vào lưng cậu, mang theo trong đó là khí lực tự nhiên đã được tích tụ lại có uy lực kinh hồn, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, không tài nào nắm bắt được.
Đây chính là một biến thể của Sát Long Quyền Pháp: Sát Long Vô Ảnh Cước.
Dùng tốc độ cực nhanh để áp sát đối phương rồi thần không biết quỷ không hay giáng một đá thẳng vào yếu điểm của hắn, khiến hắn không thể làm gì hơn là nhăn mặt chịu đòn. Chiêu thức này của Thế Thành vốn được phát triển từ Sát Long Vô Ảnh Quyền, chỉ khác một điểm là dùng đòn chân thay vì đòn tay như thông thường.
Còn Chấn Phong sau khi dính phải chiêu thì ngay lập tức bị đạp cắm cả người xuống đất, tạo thành một cái hố to đùng bên dưới, đốt sống lưng tưởng chừng như sắp vỡ vụn, nếu không có lớp Long hóa cứng cáp thì có lẽ giờ này cậu thiếu gia đã phải vào trong bệnh viện.
“C·hết tiệt… đau quá!”
Chấn Phong vừa ôm lưng kêu than vừa cố gắng vặn mình đứng dậy, dù thế nào thì cậu ta vẫn là hậu duệ của rồng, luôn có sức chịu đựng hơn hẳn người bình thường, đòn đánh của Thế Thành rất mạnh nhưng vẫn chưa đủ để có thể hạ đo ván được cậu ta.
“Quả nhiên là Long tộc, không thể xem thường hắn được.”
Thế Thành nghĩ bụng hướng ánh mắt về phía Chấn Phong cảnh giác, đúng lúc đó thì đám cảnh vệ Long tộc cũng tới nơi, nhưng chỉ có khoảng hơn chục tên, số lượng hơi ít so với dự kiến. Có lẽ phần đông đã nghe theo lệnh của tộc trưởng tập trung phía dưới con rồng, những kẻ còn lại chủ yếu là những tên đã đuổi theo Tuấn Khanh lúc trước.
“Thiếu gia… cậu không sao chứ?”
Một kẻ có vẻ như là người cầm đầu vẫy tay từ xa hỏi han Chấn Phong.
“Ta còn khỏe chán, không cần các ngươi lo.”
Cậu thiếu gia kiêu ngạo đáp lại, mặc dù bản thân đang phải chịu một cơn đau không hề dễ chịu chút nào.
“Thiếu gia cứ để những kẻ xâm nhập này cho chúng tôi.”
Cả đám cảnh vệ đồng loạt hô vang, khí thế hừng hực tiến về phía đội sát thủ, nhưng còn chưa kịp bước chân thì một thân ảnh áo trắng chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt bọn họ, như một bóng ma dưới ánh trăng, Tuấn Khanh nhẹ nhàng lướt tới với một thế chém đầy dứt khoát.
Lưu Tinh Kiếm Vũ.
Tuyệt kỹ thứ hai trong Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, sử dụng tốc độ cực nhanh tiến tới như sao băng, cùng hàng ngàn đường kiếm như mưa dội xuống, đẩy lùi toàn bộ cảnh vệ Long tộc về phía sau. Nếu không phải có lớp da cường hóa cứng cáp thì có lẽ tất cả bọn họ e rằng đã phải nằm xuống ngay tức khắc.
“C·hết tiệt… bọn chúng tên nào cũng mạnh cả…”
Chấn Phong không khỏi lo lắng nhìn đám cảnh vệ đang vật lộn với Tuấn Khanh, nhưng cậu còn chưa kịp chạy đến ứng cứu thì đợt t·ấn c·ông tiếp theo đã tới, Thảo Phương từ trên cao đang chuẩn bị giáng xuống một q·uả c·ầu l·ửa to đùng về phía đám cảnh vệ.
“Đất mẹ nó, còn có cả pháp sư nữa sao?”
Chấn Phong vừa nhìn thấy không khỏi hốt hoảng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đám cảnh vệ, hai tay cậu ta cũng ngay lập tức tiến vào trạng thái Long hóa, hiên ngang đứng chắn trước đòn t·ấn c·ông của Thảo Phương.
“Xem ra mình buộc phải dùng đến nó rồi.”