Chương 13: Đột nhập Thánh địa Long tộc (2)
Thế Thành như chợt tỉnh mộng, quả thật nếu so sánh với tên Long tộc bị anh đánh bầm dập hôm qua thì tên này thực sự rất giống, từ vị trí v·ết t·hương cho đến khuôn mặt.
“Hèn gì cứ thấy quen quen…”
Thế Thành vỗ trán than thở rồi quay sang nói với Minh Tuấn:
“Này đội trưởng, tôi vừa sực nhớ ra đã gặp qua hắn một lần rồi.”
“Cậu gặp hắn ở đâu?”
Người quân nhân ngay lập tức gặng hỏi, Thế Thành thấy vậy liền kể lại tình huống anh đối mặt với tên này khi mới lên Hà Thành. Những tưởng người đội trưởng nghe xong sẽ cực kỳ vui mừng vì có thông tin mới, nhưng khuôn mặt Minh Tuấn lộ rõ vẻ lo lắng, thậm chí sợ hãi.
“Anh sao vậy đội trưởng?”
Thế Thành thấy vậy không khỏi thắc mắc.
“Cậu biết ai là kẻ đứng đằng sau bọn chúng không?”
Minh Tuấn nhìn cấp dưới hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, thấy vậy Thế Thành chỉ dám lắc đầu đáp lại, phải mất một lúc người đội trưởng mới bình tĩnh lại tiếp tục nói:
“Tổ chức mà cậu nói đến có tên thật là “Thất Xà Hội” tên cầm đầu giật dây của bọn chúng đến nay vẫn còn là một bí ẩn với người dân, nhưng qua tài liệu và thông tin mà chúng ta thu thập được, anh dám chắc với chú hắn là một kẻ cực kỳ mạnh, mạnh đến nỗi mà cả ba đại cường quốc cũng phải e dè, chẳng ai biết tên thật của hắn cả, vì thế nên tình báo quốc gia thường gọi hắn với biệt danh “Kẻ Tội Đồ” việc tên Long Chấn Thương có liên hệ với tên này cho thấy hắn ta thực sự đang nhăm nhe đến Đại Nam rồi.”
Thế Thành nghe xong cũng phải lạnh xương sống, thật không ngờ kẻ đang bị trói trước mắt đây lại có thế lực khủng như vậy chống lưng, càng nghĩ lại càng thấy Lão Tôn cực kỳ thông thái, ông không chỉ đoán được kẻ phản bội là ai mà còn cực kỳ cẩn thận sai người đi á·m s·át hắn chứ không công khai hành quyết.
“Mà này… cậu biết đứa trẻ mà cậu bảo vệ tên gì không?”
Minh Tuấn lại quay sang hỏi.
“Tôi cũng không nhớ lắm, hình như cậu nhóc đó tên là Trần Thiên Ân thì phải?”
Thế Thành gãi đầu trả lời, vừa nói xong thì đã thấy Minh Tuấn chán nản vỗ trán, không khỏi thắc mắc:
“Sao vậy đội trưởng?”
Chỉ thấy Minh Tuấn vỗ vai cấp dưới của mình một cái rồi nói:
“Chú biết gì không? Chú vừa bảo vệ thành công tam thái tử của Đại Nam đấy.”
“Cái gì? Nói vậy thằng nhóc đó chính là em trai của Thủy Tiên sao?”
Thế Thành lúc này mới vỡ lẽ tại sao đội trưởng lại chán nản như thế, quả thật cái tính ham chơi của nhóc đó suýt chút nữa đã hại c·hết cả một quốc gia, nếu không may mắn gặp được anh khi đó thì có lẽ bây giờ Đại Nam đang phải đối mặt với họa sát thân. Càng nghĩ anh càng hiểu tại sao Lão Tôn lại giao phó cho mình nhiệm vụ bảo vệ nhị công chúa ngay khi vừa mới bước chân lên Hà Thành.
“Đội trưởng, hắn ta tỉnh dậy rồi.”
Đúng lúc này thì Thảo Phương đang ngồi canh hắn thông báo cho Minh Tuấn, hai người ngay lập tức chạy đến gần hắn.
“Chúng ta còn năm phút để tra hỏi, thời gian Số Mười Hai thu hút quân địch là có giới hạn, ta phải nhanh chóng ứng cứu cho cậu ta.”
Người quân nhân vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa nói, nghe vậy Thế Thành ngay lập tức xách cổ áo tên Long Tộc lên dùng khí lực áp đảo nhìn hắn ta hỏi:
“Nói mau, ngươi bắt tam thái tử nhằm mục đích gì? Kẻ nào ra lệnh cho ngươi làm thế? Ngươi cất giấu tài liệu ở đâu?”
Chỉ thấy tên này không những không sợ hãi mà còn thốt ra một tràng cười lớn rồi đáp lại:
“Ta có nói các ngươi cũng chẳng biết được đâu, tốt nhất là g·iết ta đi?”
“Ngươi…”
Thế Thành cứng họng không biết phải nói lại thế nào, tất cả những kẻ anh đã từng g·iết chưa kẻ nào tỏ ra không s·ợ c·hết như hắn ta cả? Những tên như thế này thực sự gây rất nhiều khó khăn cho quá trình thấm vấn. Nhưng người đội trưởng lại tỏ ta thản nhiên cười khẩy nói:
“Ngươi không muốn nói sao? Được thôi, để ta dẫn ngươi vào tù rồi ở trong đó mà mặt dày tiếp nhé. Hai đứa, bắt sống hắn đem về căn cứ….”
“Các ngươi thử chạm vào ta xem!”
Đột nhiên tên Long tộc nổi giận nhìn đội sát thủ, tròng mắt hắn như đỏ rực lên màu máu, hai bắp tay bắt đầu nổi đầy gân guốc, cả người phình to lên như một trái bóng, nhìn hắn lúc này thực sự kinh tởm.
“Hắn ta làm sao vậy?”
Thế Thành không khỏi ngạc nhiên nhìn tên Long tộc trước mặt vốn mấy phút trước còn thương tích đầy mình thì bây giờ như đang hóa quái vật.
“Chú hỏi anh thì anh biết hỏi ai?”
Minh Tuấn cũng lúng túng đáp lại, anh chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ, quả thật không biết phải ứng phó như thế nào.
Đúng lúc này, ở một con hẻm tối cách thánh địa Long tộc không xa, có một kẻ đội mũ trùm đầu che kín mặt, thân hình hơi nhỏ con so với người bình thường. Trên tay hắn cũng có dấu ấn đầu rắn giống như Long Chấn Thương, nhưng khác với tên Long tộc chỉ có hai đầu, của tên này lại có tới năm đầu rắn. Hắn nhẹ nhàng nhìn đồng hồ trên cánh tay phải rồi cười khẩy nói:
“Xem ra thời gian mà thuốc phát tác đã đến lúc… tới giờ coi kịch hay rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì ở dinh thự của Long Chấn Thương bỗng nhiên bùng lên cơn chấn động ngập trời, âm thanh phát ra to đến nỗi cả Hà Thành đều có thể nghe thấy, ngay sau đó dưới làn khói bụi, một con rồng đã xuất hiện. Không phải là dạng người hóa rồng thường thấy của Long tộc, mà chính là rồng thật sự, nó nằm giữa tòa thành như chốn không người. Kẻ này không ai khác chính là Long Chấn Thương vừa bị biến đổi, không biết tại sao hắn lại biến thành bộ dạng như vậy nhưng chắc chắn có liên quan đến Thất Xà Hội.
Còn đội sát thủ số ba do chấn động quá mãnh liệt nên đã bị vùi trong đ·ống đ·ổ n·át, tuy đội trưởng Minh Tuấn đã nhận ra bất thường nên kịp kéo cả hai ra ngoài dinh thự, nhưng họ vẫn bị thổi bay đi khá xa, tính mạng khó bảo toàn.
“Chuyện gì vậy? Con quái đó là sao?”
Tuấn Khanh ở xa lúc này cũng phải tròn mắt ngạc nhiên nhìn con rồng trước mắt nói, dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng anh cũng kịp giữ bình tĩnh để dùng bộ đàm gọi cho đồng đội.
“Này có nghe không đội trưởng? Mọi người sao rồi?”
Tuấn Khanh không khỏi lo lắng liên tục nói vào trong máy, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng c·hết chóc, thời gian càng kéo dài thì căng thẳng cũng ngày càng tăng, đúng lúc Tuấn Khanh định cầm kiếm đi tìm đồng đội thì bộ đàm cuối cùng cũng vang lên:
“Xin lỗi chú nhé Số Mười Hai, tại bộ đàm của anh bị văng khá xa, cứ yên tâm đi, hai đứa kia không có vấn đề gì đâu.”
Tuấn Khanh nghe vậy không khỏi vui mừng đáp lại:
“Thật sao đội trưởng? Mọi người đang ở đâu rồi để tôi đến hội quân?”
“Chú không phải đến đâu, đọc hướng của chú đi để bọn anh tới…”
Minh Tuấn thấy Tuấn Khanh có vẻ vui nên cũng cười cợt đáp lại.
“À em đang cách con rồng cũng không quá xa, tầm hơn một cây số, ở hướng ba giờ…”
Tuấn Khanh còn đang nói thì bộ đàm bỗng phát ra âm thanh xẹt xẹt như bị nhiễu sóng, anh vội vã hỏi đầu dây bên kia:
“Có chuyện gì vậy đội trưởng? Sao tự dưng sóng bị nhiễu thế?”
“À có một chút trục trặc nhỏ thôi, cậu cứ chờ ở đó đi.”
Minh Tuấn bình thản đáp lại, cùng lúc đó anh cũng tắt bộ đàm cất vào trong túi quần, quả thực ba người đã bị một kẻ khác đánh lén nên phải ngay lập tức né tránh, dẫn đến việc bị nhiễu sóng bộ đàm. Kẻ này chỉ dùng một cú đấm nhưng uy lực của nó mạnh đến nỗi tạo thành một cái lỗ vừa to vừa rộng lên địa hình xung quanh. Ngay cả Minh Tuấn cũng phải suýt soát mới kéo được Thế Thành và Thảo Phương thoát nạn, nhưng tên này sau khi tung ra đòn đó mà vẫn có thể ung dung đứng đối diện với họ trên đ·ống đ·ổ n·át.
“Hắn ta là ai vậy?”
Thế Thành ngạc nhiên nhìn thân hình sừng sững trong khói bụi, để trả lời anh đội trưởng Minh Tuấn thận trọng nói:
“Còn ai vào đây nữa, hắn ta chính là đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc, Long Khương.”
Vừa dứt lời thì thân ảnh kẻ này cũng dần xuất hiện, đó là một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi nhưng thân hình thì cực kỳ vạm vỡ, hai cánh tay đã được Long hóa đầy mạnh mẽ.
“Hai đứa chạy trước đi, để anh cầm chân hắn cho.”
Minh Tuấn vỗ vai hai cấp dưới nói.
“Không được đội trưởng, hắn ta rất mạnh đó.”
Thế Thành không khỏi lo lắng đáp lại.
“Kế hoạch đã bàn thế nào hả Số Mười Một? Cứ làm theo anh nói đi, chú không cần phải lo, cứ vắt chân lên cổ mà chạy.”
“Nhưng nếu vậy….”
“Không có nhưng nhị gì hết, chú có tin tưởng ở anh không hả?”
Minh Tuấn bực mình mắng Thế Thành, thấy đội trưởng đã nói vậy, hai người cũng đành phải làm theo, nhưng vẫn không quên lo lắng nhắc nhở:
“Nhất định phải trở về đó, đội trưởng.”
Nói rồi cả hai cùng nhau chạy về phía sau, hướng đến vị trí của Tuấn Khanh, Long Khương thấy vậy không khỏi bực mình, hắn ngay lập tức nhảy đến với một tốc độ cực nhanh, dùng cánh tay phải đánh một đòn về phía Thế Thành và Thảo Phương.
“Những kẻ xâm nhập, các ngươi đừng hòng chạy thoát…”
Hắn hét lên đầy kiêu ngạo, nhưng đòn đánh chưa tới nơi thì một thân ảnh chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh hắn, dùng cùi chỏ đánh chệch hướng đòn t·ấn c·ông, giúp hai người kia có thời gian t·ẩu t·hoát. Long Khương thấy vậy không khỏi tức giận, chân vừa chạm đất hắn đã ngay lập tức tiến đến áp sát, tung ra một cú đấm nữa.
“Tên khốn kiếp, để xem ngươi tránh thế nào?”
Long Khương cười khẩy nhìn Minh Tuấn, nhưng hắn chưa kịp đắc ý bao lâu thì cú đấm của hắn lại đánh vào không khí, người đội trưởng chẳng biết dùng cách gì mà chỉ cần lắc nhẹ cái cổ cũng tránh được đòn t·ấn c·ông của hắn. Ngay sau đó, anh đáp trả lại bằng một chưởng thẳng vào cằm của tên Long tộc, khiến hắn bay thẳng lên trời rồi ngã xuống.
“Ồ,, đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc chỉ có vậy thôi sao?”
Minh Tuấn nhìn Long Khương cười khẩy trêu chọc, thậm chí anh còn lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa rồi ung dung nhả khói như thể các cú đánh của hắn chẳng hề hấn gì với anh.
“Tên khốn, ta chưa xong đâu…”
Quả nhiên Long Khương đã bị khích tướng, hắn hét lên rồi lại tiếp tục Long Hóa hai cánh tay và lao thẳng về phía Minh Tuấn với tốc độ cực nhanh, nhưng mọi đòn đánh của hắn đều không thể chạm nổi một sợi tóc của người đội trưởng, các cú đấm đều không trúng đích hoặc bị chệch hướng, dù cố đánh thế nào cũng bị đẩy ra.
“Ngươi.. làm thế nào mà ngươi có thể tránh hết được các đòn đánh của ta?”
Long Khương lúc này đã thấm mệt nhưng vẫn không hết ngạc nhiên hỏi, đáp lại hắn Minh Tuấn từ từ rút điếu thuốc trong miệng ra cười khẩy nói:
“Mọi đòn đánh của ngươi dù mạnh đến đâu nhưng không đi trúng đích thì cũng trở nên vô dụng mà thôi.”
“Ngươi…”
Nghe người đội trưởng nói vậy Long Khương lại càng sôi máu vì hắn không thể phủ nhận điều mà Minh Tuấn nói, tưởng chừng tên Long tộc sẽ lại lao đến nhưng lần này hắn lại bình tĩnh hít một hơi sâu rồi quan sát thật kỹ địch thủ trước mặt hỏi:
“Ta từng nhìn thấy một kẻ như ngươi xuất hiện trong tờ truy nã, tuy không dám chắc nhưng có phải đó chính là ngươi, sát thủ bí ẩn nhất Hà Thành phải không?”
Thấy Minh Tuấn không nói gì, Long Khương ngầm hiểu như một sự đồng ý. Quả thật sức mạnh của đội trưởng đội sát thủ số ba không hề tầm thường, nó đến từ huyết mạch Nghiêm gia chảy trong người anh, thường được gọi bằng cái tên “Ưng Nhãn”.
Sức mạnh này giúp Minh Tuấn có thể thấy rõ mọi đòn t·ấn c·ông của đối phương trong phạm vi hai mươi mét xung quanh anh, tầm nhìn bao quát lên tới ba trăm sáu mươi độ, giúp anh đưa ra phương án tối ưu nhất để chiến đấu. Vì thế chưa có kẻ nào có thể chạm vào anh, sát thủ bí ẩn nhất Hà Thành, Mắt Đại Bàng.