Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặt Nạ Bạc

Chương 11: Kế hoạch đột nhập




Chương 11: Kế hoạch đột nhập

Cùng lúc bấy giờ, ở căn hộ số ba mươi sáu, phố Hàng Dọc, trong văn phòng làm việc của mình, đội sát thủ số ba đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn chờ đội trưởng đến, tuy nhiên tất cả đều không tránh khỏi lo lắng, một phần cũng vì đây là một chuyến đi vô cùng mạo hiểm, một phần cũng vì cả ba chưa có kinh nghiệm phối hợp nhau, Thế Thành và Tuấn Khanh thì không phải bàn, nhưng thực lực của Thảo Phương thì vẫn là một ẩn số, ngoại trừ việc cô là người sở hữu thiên phú thì tất cả những lần cô thể hiện sức mạnh ra đều có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thế Thành hiểu rất rõ điều đó nên anh mới thắc mắc với Minh Tuấn lúc nghe thông báo ở trường, nhưng có vẻ như người đội trưởng đã dự trù sẵn một kế hoạch cho trường hợp này.

“Anh ta tính dùng kế sách gì đây?”

Thế Thành lo lắng cắn môi thầm nói, tình trạng của hai người còn lại cũng không khá khẩm hơn chút nào, Tuấn Khanh nãy giờ cứ đi đi lại lại không ngừng, còn Thảo Phương cứ ngồi đăm đăm nhìn cánh cửa văn phòng, thật chẳng biết cô đang nghĩ gì?

“Mọi người có muốn một chút cà phê không?”

Rin bước ra từ căn bếp với chiếc khay đựng bốn tách cà phê nóng trên tay.

“Ồ, cảm ơn cô nhé.”

Thế Thành mỉm cười đáp lại rồi tiện tay lấy một tách đặt xuống bàn, hai người còn lại cũng cố nặn ra một nụ cười nhận lấy, nhưng chẳng ai có tâm trạng để uống cả. Đúng lúc này thì cánh cửa văn phòng cuối cùng cũng mở ra và vẫn là bóng dáng ấy với bộ quần áo q·uân đ·ội quen thuộc.

“Đội trưởng, anh đã về.”

Cả bốn người không ai bảo ai mà cùng đồng thanh nói, Minh Tuấn thấy vậy ngạc nhiên hỏi:

“Không ngờ hôm nay cả bốn đều cùng ra đón anh đấy, chắc chút nữa trời sẽ mưa chăng?”

“Bớt nói nhảm đi đội trưởng, nếu không phải nhiệm vụ tối nay quá nguy hiểm, trời có sập đi nữa thì tôi cũng chẳng ngồi chờ anh đâu.”

Thảo Phương khoanh tay thẳng thừng nói.

“Ôi thật là… cô vẫn độc mồm độc miệng như mọi khi vậy.”

Minh Tuấn hơi khó chịu nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nói.

“Anh muốn làm một tách cà phê không đội trưởng?”

Cô bé thú nhân tộc vừa nói vừa giơ chiếc khay về phía Minh Tuấn tỏ ý mời.

“Vẫn là Rin tâm lý nhất, cảm ơn em nhé.”



Anh tiến tới lấy một tách cà phê nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn làm việc, tiện tay cởi chiếc áo khoác ngoài ra vắt lên ghế.

“Được rồi, chúng ta bắt tay vào việc thôi nhỉ? Mấy đứa có cao kiến gì không?”

Người đội trưởng vừa xắn tay áo lên vừa hỏi.

“Nếu như có cách thì việc gì chúng tôi phải ngồi đợi anh về chứ.”

Tuấn Khanh không kiêng nể gì buông lời đáp.

“Vậy còn chú thì sao, Số Mười Một?”

Minh Tuấn bất ngờ quay sang nhìn Thế Thành, làm anh có hơi bất ngờ một chút nhưng nhanh chóng sau đó đã có thể bình tĩnh lại nói:

“Vấn đề ở đây nằm ở khả năng phối hợp của chúng ta, mặc dù bên địch toàn kẻ mạnh nhưng bù lại ta có được lợi thế bất ngờ, chúng vẫn chưa có thông tin cụ thể nào về chúng ta, hơn nữa gây chiến không phải mục đích của chúng ta, ưu tiên nhất vẫn là đánh nhanh rút gọn, tránh để lộ dấu vết, nếu cải thiện được vấn đề này, khả năng nhiệm vụ thành công sẽ cao hơn.”

Minh Tuấn nghe vậy không khỏi gật gù tán thưởng:

“Quả như tôi mong đợi, cậu thực sự rất nhạy bén đấy.”

Nói rồi anh lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra để lên bàn, tiện tay rút từ trong đó ra một tấm ảnh và giơ lên nói:

“Đây chính là mục tiêu của chúng ta trong nhiệm vụ lần này, hắn ta tên là Long Chấn Thương, một kẻ bị tình nghi là phản đồ Long tộc, trong n·ội c·hiến Đại Nam trước đây, hắn là kẻ đã tiếp tay cho địch, tuy nhiên chúng ta không có đủ bằng chứng để kết tội hắn nên mọi chuyện đành phải gác lại, chính vì thế trong tình thế của quốc gia hiện nay, những hành động của tên này lại càng đáng ngờ, nhiệm vụ của ta lần này là bằng mọi giá phải moi được thông tin từ hắn, nếu mọi chuyện đổ bể thì trong trường hợp xấu nhất, ta buộc phải xuống tay với tên này.”

Trong hình là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi trông vô cùng cao ngạo, chỉ nhìn qua cũng biết hắn ta mang khí chất Long tộc trong người, nhưng đôi mắt híp lại kia lại thể hiện sự gian manh, xảo trá đối lập hoàn toàn với dòng máu cao quý đang chảy trong người hắn, thật kỳ lạ khi kẻ như hắn lại tồn tại.

“Đội trưởng, hắn là người như thế nào vậy?”

Thế Thành vừa hỏi vừa chăm chú nhìn tấm ảnh, Minh Tuấn liền đưa nó luôn cho anh rồi đáp lại:

“Tên này mang trong mình dòng máu của rồng nhưng tư chất của hắn quá bình thường, nói thẳng ra thì đối với Long tộc hắn chính là một kẻ thất bại, phế vật, yếu đuối, vì vậy hắn luôn bị xem thường bởi chính gia đình của mình, có lẽ do bị ép đến đường cùng nên đã dẫn đến việc hắn cực kỳ căm ghét Đại Nam, một kẻ như vậy tất yếu sẽ tạo nên mối hiểm họa cho đất nước, không sớm thì muộn chúng ta cũng phải bắt hắn thôi.”

Thế Thành nghe vậy không khỏi có chút đồng cảm với tên này, vì anh vốn không phải kẻ thiên tài gì, tất cả những gì anh đạt được ngày hôm nay đều là thành quả của sự nỗ lực, tên Long Chấn Thương này rất giống anh trong quá khứ, nhưng chỉ khác một điều, anh thì có Lão Tôn chỉ dẫn và dạy bảo, còn hắn thì không.

“Vậy anh tính dùng kế sách gì đây? Đội trưởng?”



Tuấn Khanh bất ngờ thẳng thửng hỏi.

“Chú cứ bình tĩnh lại đã nào, không phải nóng ruột, muốn đặt ra kế sách gì thì cũng phải hiểu rõ quân lực của địch đã chứ.”

Người quân nhân vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ trong xấp tài liệu trải rộng trên nền nhà, anh chỉ tay vào một chấm đỏ ở góc bên phải rồi bảo:

“Như các cậu thấy đấy, đây chính là toàn bộ thánh địa Long tộc, còn chỗ tôi đang chỉ tay đây chính là nơi ở của Long Chấn Thương, cũng là mục tiêu chính của chúng ta.”

Tuấn Khanh ngồi xuống quan sát một chút rồi bảo:

“Vậy để đột nhập vào đó, ta bắt buộc phải qua được cổng chính nơi được Long tộc bảo vệ nghiêm ngặt nhất, còn không thì cũng phải vòng ra hai cổng phụ còn lại, tuy nhiên quãng đường quá dài so với từ cổng chính đến mục tiêu, nhưng nguy hiểm cũng ít hơn khi dùng phương án này.”

“Như vậy không ổn, ưu tiên của chúng ta là đánh nhanh rút nhanh, tránh đối đầu hết mức, quãng đường dài như vậy sẽ khiến việc đột nhập bị trì trệ.”

Thảo Phương lúc này mới bất ngờ lên tiếng.

“Anh hiểu suy nghĩ của cả hai, nhưng dù là cổng nào đi chăng nữa cũng đều có những nguy hiểm nhất định, hơn nữa ta còn phải đối đầu với tên này…”

Minh Tuấn vừa nói vừa rút trong xấp tài liệu một tấm hình khác, kẻ trong hình lần này cũng thuộc Long tộc nhưng cái khí chất cao ngạo thì rõ rệt hơn hẳn so với Long Chấn Thương, hơn nữa từ ánh nhìn có thể nhận ra tên này không hề thuộc dạng dễ đối phó.

“Đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc, Long Khương, được xem là người mạnh nhất trong cùng thế hệ của Long tộc, một thiên tài hiếm có, trái ngược hoàn toàn với Long Chấn Thương. Đặc trưng của hắn chính là mái tóc đỏ rực không lẫn đi đâu được, đã có ghi chép lại rằng hắn từng đập nát hơn mười tòa nhà cao tầng cùng một lúc trong một cơn giận dữ…”

Người đội trưởng đốp chát một câu khiến cả đám phải đổ mồ hôi hột.

“Nhưng yên tâm đi, tên này không đến lượt mấy đứa chăm sóc đâu, anh xí trước rồi.”

Minh Tuấn lại nở nụ cười tựa như việc này chẳng là gì, thấy anh tự tin như vậy cả đội cũng an tâm phần nào, nhưng khó khăn trước mắt dường như lại tăng thêm một bậc.

“Anh có chắc mình làm được không đó đội trưởng? Nếu anh cần viện trợ thì cứ để tôi đi cùng đi.”

Tuấn Khanh tỏ vẻ lo lắng nói.

“Chú không phải lo, việc của chú còn quan trọng hơn của anh nhiều.”

Minh Tuấn vỗ vai tên cấp dưới dặn dò.



“Việc của chú là thu hút sự chú ý của quân địch để chúng ta có thể dễ dàng đột nhập.”

Vừa nghe xong nhiệm vụ đội trưởng phân phó cho, Tuấn Khanh không khỏi thốt lên:

“Trời ơi, không còn ai khác hay sao?”

“Chú chính là người phù hợp nhất chứ còn gì nữa, Thế Thành chuyên về ẩn dấu tung tích, đột kích bất ngờ, còn Thảo Phương tuy mạnh đó nhưng khả năng xoay sở tình huống sao có thể bằng chú được, việc này chú không làm thì còn ai có thể làm được nữa chăng? Hả Bạch Kiếm Sĩ lừng danh Đông Thành?"

Minh Tuấn ra sức khuyên bảo tên cấp dưới, nhưng dù vậy Tuấn Khanh vẫn có chút do dự không dám làm, tuy nhiên sau một hồi trầm tư thì anh cũng gật đầu nói:

“Tôi hiểu rồi, đội trưởng, việc này cứ để tôi.”

“Tốt lắm, phải vậy chứ.”

Minh Tuấn vỗ vai anh một cái rồi nhanh chóng quay sang nói với người còn lại:

“Số Mười Hai sẽ giả vờ đột nhập vào một trong hai cổng phụ bất kỳ của địch, đồng thời thu hút sự chú ý của quân cảnh vệ đóng ở cổng chính, khi lực lượng của chúng bị suy giảm đi, thì cũng là lúc chúng ta đột nhập thẳng vào từ cổng chính, rồi nhanh chóng lẻn đến nơi ở của Long Chấn Thương, mấu chốt ở đây chính là khoảng thời gian mà Số Mười Hai có thể tạo ra liệu có đủ để thu thập thông tin không? Khi việc đã xong thì chuyện còn lại rất đơn giản, cắm cổ lên đầu mà chạy thôi, lấy hết sức bình sinh mà chạy, anh sẽ cố gắng câu giờ cho mấy đứa, À còn một việc nữa…”

Người đội trưởng bất ngờ dừng lại chỉ tay vào cánh cửa bên trong, nơi dẫn xuống dưới tầng hầm rồi bảo:

“Tất cả đi theo anh xuống dưới đó, chúng ta đang đối đầu với tộc nhân mạnh nhất Đại Nam, nên không thể dùng sức mạnh người thường để đấu với họ, mà phải có v·ũ k·hí chuyên dụng.”

Minh Tuấn dẫn cả nhóm xuống dưới và mở cánh cửa bên trái ra, bên trong toàn là những v·ũ k·hí được q·uân đ·ội đầu tư cho đội sát thủ, chúng được khóa chặt trong những thùng sắt và được đặt ngay ngắn trên những chiếc kệ với hàng ha sa số các loại súng và bom mìn, mà mỗi cái lại có một công dụng riêng, không loại nào giống loại nào. Người đội trưởng dừng bước trước một chiếc thùng sắt nặng chịch, anh kéo nó ra ngoài rồi nhập mã khóa vào, khi chiếc nắp được mở thì ba người còn lại mới thấy rõ bên trong là những khẩu súng trường trông không khác gì bình thường, tuy nhiên những viên đạn có màu tím kia mới thực sự kỳ lạ.

“Loại đạn kia làm từ gì vậy đội trưởng?”

Thảo Phương chỉ tay vào chúng thắc mắc hỏi, Minh Tuấn vừa phủi bụi vừa trả lời cô:

“Những viên đạn đó được gọi là đạn Cyronide, chiết xuất từ độc của một loại quái vật có xuất xứ từ Vùng Đất C·hết, nó có khả năng ăn mòn rất cao, dù vảy giáp của Long tộc có cứng đến đâu thì cũng phải đầu hàng trước nó, đây sẽ là v·ũ k·hí chủ chốt của chúng ta, ngoài ra còn có bom khói và dao tẩm độc, mấy đứa muốn dùng bao nhiêu thì cứ mang đi, đừng quá nhiều là được.”

Cả ba thấy thế cũng không kiêng dè gì nhét hàng tá viên đạn vào người, Thế Thành còn mang cả đôi dao tẩm độc bọc thật kỹ nhét vào bên trong túi áo khoác của anh, Tuấn Khanh và Thảo Phương cũng lấy không ít. Khi cả ba đã chuẩn bị tươm tất xong và tập trung trong văn phòng chính, Minh Tuấn bước ra với bộ áo khoác đen và chiếc mặt nạ chỉ che nửa mặt trên của mình. Anh nhẹ nhàng lấy một điếu thuốc trong túi áo ngực ra châm một mồi lửa rồi rít một hơi thật mạnh, không quên nhắc nhở cả nhóm:

“Sẵn sàng chưa mấy đứa?”

“Rất sẵn sàng, thưa đội trưởng.”

Cả ba cùng đồng thanh đáp.

“Tốt lắm, chúng ta xuất phát thôi.”

Người quân nhân mỉm cười tự tin ra lệnh cho cấp dưới.