Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặt Nạ Bạc

Chương 10: Thế hệ sau




Chương 10: Thế hệ sau

Bấy giờ, cánh cửa thư phòng mới được hé mở, đại tá Nghiêm Chỉnh liền theo chân thị vệ bước vào trong, vừa vén tấm rèm ra thì một cảnh tượng vô cùng choáng ngợp ngay lập tức hiện ra trước mắt ông. Hàng ngàn những chiếc kệ lớn nhỏ được sắp xếp ngay ngắn theo hình xoắn ốc rất gọn gàng, lưu trữ đủ mọi loại sách trên đời, đặc biệt ở trung tâm còn đặt riêng một chiếc bàn cho thừa tướng ngồi đọc. Dù không ít lần được chứng kiến kho tri thức đồ sộ này của Lão Tôn nhưng người đại tá vẫn không thể nào hết ngạc nhiên đi cho được.

Trong lúc ông còn đang mải mê ngắm nghía thì chợt một giọng nói cực kỳ nghiêm nghị chẳng biết từ đâu phát ra vể phía ông:

“Tổng chỉ huy lục quân đấy à? Nhà ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Nghiêm Chỉnh vừa nghe thấy thì liền giật thót cả mình lại, vội vàng nghiêng đầu quan sát xung quanh nhưng người đâu không thấy mà chỉ toàn cơ man nào là sách.

“Không phải tìm, ta ở đây.”

Đúng lúc câu nói vừa dứt thì một bàn tay xương xẩu bất ngờ xuất hiện ở sau lưng người đại tá và vỗ nhẹ vào vai ông, khẽ khàng đến nỗi mà dù có kinh nghiệm hơn ba mươi năm trên chiến trường cũng chẳng tài nào phát hiện ra được. Không chỉ vậy, khí lực tỏa ra từ người thừa tướng còn có khả năng uy áp vô cùng mạnh mẽ, quá sức chịu đựng của những tên thị vệ đứng gần đó làm bọn chúng ngã lăn cả ra đất, miệng liên tục sùi bọt mép. Tuy nhiên với khả năng thích ứng của mình, người đại tá vẫn bình tĩnh lùi lại chắp tay cúi đầu kính cẩn nói:

“Hạ thần xin bái kiến thừa tướng.”

Lão Tôn thấy vậy liền phất tay một cái ra hiệu cho ái khanh của mình ngẩng đầu lên, bấy giờ áp lực trên vai Nghiêm Chỉnh mới được hóa giải, ông không nhịn được vừa lau mồ hôi vừa thở dốc vì tinh thần bị căng thẳng quá độ, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn hướng về tấm lưng của cụ già phía trước, người được coi là một thánh nhân của Đại Nam.

Khác một trời một vực với những gì thiên hạ đồn thổi, Tôn thừa tướng chẳng hề mặc trên mình bộ giáp nặng nề, cũng chẳng khoác lễ phục sang trọng, mà chỉ giản dị trong chiếc áo ngũ thân màu nâu thường thấy của người nông dân. Đặc biệt hơn ông còn rất thích xắn tay áo lên trông như vừa mới làm ruộng xong, làm người ngoài có nhìn đến căng mắt cũng chẳng thể nhận ra đây lại chính là thừa tướng Đại Nam, Tôn Thất Truyền.

“Ở đây không tiện nói chuyện, ngươi theo ta ra vườn một chút nhé.”



Ông cụ vừa vuốt chòm râu bạc, vừa nghiêng đầu về phía cửa nói, người đại tá nghe vậy bèn cúi người đáp lại:

“Xin tuân lệnh thừa tướng.”

Thế rồi hai người thong thả bước ra khỏi thư phòng trước con mắt dò xét đám thị vệ ngoài cửa, tuy nhiên Lão Tôn đã phất tay tỏ ý bảo không cần phải đi theo nên họ cũng đành chấp nhận đứng yên tại chỗ.

Khi đến nơi, ông cụ liền dẫn người đại tá đến chỗ ghế đá mà mình thường hay ngồi đánh cờ. Nơi này nằm ở trung tâm của khu vườn, vừa mát mẻ, lại yên tĩnh, còn có cả mái vòm che chắn nên không sợ mưa gió. Đây cũng không phải là lần đầu đại tá Nghiêm Chỉnh được đặc cách vào phủ, nên ông không ngần ngại gì mà ngồi ngay xuống ghế. Thấy người hạ thần gấp gáp như vậy, Tôn thừa tướng cũng không vội hỏi ngay mà nhẹ nhàng rót một tách trà rồi đẩy về phía bề tôi của mình.

“Xin đa tạ thừa tướng.”

Nghiêm Chỉnh vừa nói vừa cầm tách trà lên nhấp môi một chút, thấy lão tướng của mình có vẻ đã bình tình lại, Ông cụ mới hỏi:

“Chuyện ngươi muốn thưa với ta là gì?”

Người đại tá ngay lập tức chắp tay khẩn cầu thưa:

“bẩm thừa tướng, nhiệm vụ tối nay quá nguy hiểm, sợ rằng tụi nhóc sẽ gặp bất trắc, hạ thần thiết nghĩ ngài không nên giao cho mấy đứa nó thực hiện, nhân thủ của chúng ta cũng không có thiếu người làm được điều đó.”



Lời này nói ra chẳng khác nào bảo thừa tướng không biết dùng người, không hề dễ chịu chút nào, tuy nhiên Lão Tôn chẳng hề bận tâm đến điều đó mà thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi nói:

“Ngươi biết không? Dân gian thường hay nói tre già thì măng mọc, ta khuyên ngươi đừng bao giờ khinh thường khả năng của thế hệ sau.”

“Nhưng thưa ngài, đây không phải là một cuộc quyết đấu ở trường học mà là thánh địa Long tộc đó, cái nơi có đi mà không có về, dù có là hạ thần đi chăng nữa cũng không thể đảm bảo thân thể lành lặn mà trở về, huống chi mà một đám trẻ mới tập tành làm sát thủ.”

Người đại tá vẫn kiên quyết đáp lại.

“Ngươi nghĩ ta là ai mà lại có thể sơ suất đến mức đó hả? Nghiêm Chỉnh?”

Tôn thừa tướng không kiêng dè gì dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía người đại tá chất vấn, làm ông không khỏi bối rối một hồi nhưng rất nhanh sau đó có thể lấy lại được bình tĩnh chắp tay trả lời:

“Bẩm ngài, hạ thần nào dám có ý đó, chỉ là hạ thần thấy tụi nhóc vẫn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm chiến trường nên thiết nghĩ không nên mạo hiểm như thế ạ.”

Vừa nghe lời này, Lão Tôn không nhịn được phá lên cười, tay không ngừng vỗ đùi đen đét:

“Ngươi chưa bao giờ nghe qua danh sát thủ Mặt Nạ Bạc nổi tiếng ở Đông Thành đúng không? À mà cũng phải thôi... đường đường là chỉ huy lục quân thì làm sao mà dư thời gian để ý đến mấy tên vô danh tiểu tốt ấy?”

Câu này của Lão Tôn như có hàm ý muốn chê Nghiêm Chỉnh, vị đại tá cũng nhận ra điều này nên xấu hổ cúi gằm mặt xuống, thấy vậy ông liền nghiêm nghị chỉ dạy:

“Ta nói vậy cũng là để ngươi rút kinh nghiệm đó, chúng ta là đều là những người đứng đầu cả một quốc gia, nhiệm vụ của chúng ta là đề ra hướng đi đúng đắn nhất cho dân tộc này, nhưng người sẽ đi tiếp không phải là ta, cũng không phải là ngươi, mà là bọn trẻ, những thế hệ sau, mà nếu ngươi không cho chúng cơ hội để làm việc đó, thì tương lai của đất nước này, của dân tộc này, sẽ sớm đi vào hồi kết, ngươi hiểu ý ta chứ?”



Dường như tất cả tâm tình của một người đi trước đều được Tôn thừa tướng dồn hết vào lời này, vị đại tá nghe xong cũng không khỏi cảm phục muốn thốt lên nhưng rất nhanh bản lĩnh của một người chỉ huy đã giúp ông kiềm chế lại, Nghiêm Chỉnh nhanh chóng vén chân áo lên quỳ xuống trước mặt chúa công của mình, thành khẩn chắp tay nói:

“Ơn dạy dỗ của thừa tướng, thần xin ghi tạc trong lòng, đời đời không dám quên.”

“Ấy… ngươi làm gì thế? Đứng lên đi, ta chỉ là một lão già sắp xuống lỗ mà thôi, những gì ta làm rốt cục cũng là vì hy vọng có thể để lại được một phần nào đó cho thế hệ tương lai, bởi như thế ta mới không còn bất cứ day dứt nào nữa trước khi ra đi.”

Lão Tôn vừa nói vừa nhẹ nhàng cầm lấy hai cánh tay của Nghiêm Chỉnh kéo ông lên, tuy nhiên vị đại tá vẫn cố gắng níu kéo lại, hai mắt trân trân nhìn Lão Tôn nói:

“Dù có thế nào, thì trong lòng thần, trong lòng dân tộc Đại Nam, ngài vẫn mãi là vị thừa tướng vĩ đại nhất.”

“Được rồi, ta biết rồi, ngươi cứ đứng lên đi giùm ta đã nào.”

Tôn thừa tướng vừa vỗ vai nói vừa kéo Nghiêm Chỉnh đứng dậy, bấy giờ người đại tá mới chịu nhấc người lên nhưng hai tay vẫn còn chắp lại không buông, Lão Tôn cũng hết cách, ông đành để mặc Nghiêm Chỉnh đứng đó còn mình thì nhẹ nhàng lôi cái điếu cày quen thuộc ở dưới gầm bàn ra châm lửa rít một hơi, rồi vừa phả khói vừa nhìn ngoái đầu nhìn hoàng hôn bên phía tây Hà Thành mỉm cười nói:

“Không cần phải quá lo lắng đâu Nghiêm Chỉnh, cứ tin ở ta, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

Thấy Tôn thừa tướng nói vậy, vị đại tá cũng đành cáo lui về phía sau, cúi người xin phép:

“Vậy hạ thần xin được cáo từ, mong thừa tướng giữ gìn sức khỏe.”

Lão Tôn gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt thì vẫn hướng về ánh hoàng hôn phía xa, thậm chí đến lúc bóng dáng Nghiêm Chỉnh đã mất hút mà ông vẫn còn đứng ở đấy. Dường như đối với ông, hoàng hôn luôn có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.