Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 12: động Tình




Hoắc Dạ Liên rời khỏi , An Nhiên thì đứng im lặng một lúc như bình tĩnh lại, cơ thể của cô không còn run rẩy ,ý trí được trấn an nhưng tâm ý của cô đã bị Hoắc Dạ Liên nhìn thấy, đúng thật là Cô đã rất cảm kϊƈɦ Nhất Thương vì từ khi cô bị mù đến giờ người đó là người đầu tiên không quen biết cô mà lại quan tâm cô như vậy

Phía Khác Hoắc Dạ Liên đang lạnh lùng bước nhanh ra khỏi nơi khiến anh khó chịu, anh ý thức được muốn nhìn người mình yêu để thõa mãn ý chí, Hoắc Dạ Liên bước tới phòng Hình Quyên, anh từ từ mở cánh cửa phòng nhìn vào bên trong không có ai, Hoắc Dạ Liên đang nghĩ ngợi gì đó thì hai bàn tay đưa ra ôm chầm lấy người anh khiến anh sững người rồi vội quay lại nói

"ai... "

Sắc mặt của anh hiện tại rất xấu kèm theo hận ý ,người ôm anh không ai khác chính là Hình Quyên, cô bị gương mặt và thái độ của anh làm cho giật mình, cô ta chưa từng nghĩ sẽ sợ anh như thế này, Hình Quyên vội vàng rụt tay lại ngập ngừng đáp.

"là...là em, Liên ...anh sao vậy "

Hoắc Dạ Liên nhìn vào người Hình Quyên một hồi rồi đặt một bàn tay mình lên mái tóc của cô khẽ chạm nhẹ anh mỉm cười

"Quyên sao em không chịu nghe theo lời anh vậy, em đang bị thương đấy "

Hình Quyên ngước mắt nhìn anh như vẻ có lỗi giọng nói nhẹ nhàng từ từ cất lên

"Liên ...em... em ra ngoài tìm anh để hỏi chuyện của cô An, em nghe người làm nói cô ấy cũng bị thương "

Hình Quyên nói chuyện như thật vậy, cô ta ra ngoài tìm Nhị Linh nói gì đó mờ ám, lúc quay lại thì thấy Hoắc Dạ Liên thì phải đành tìm một lí do thích hợp .Còn Hoắc Dạ Liên anh khi nghe đến An Nhiên thì sắc mặt dịu dàng của anh bỗng đanh lại

"đều do cô ta làm em bị thương mà ra, em không quan tâm đến mình đi lại quan tâm đến người khác, em quá lương thiện rồi "

Hoắc Dạ Liên giọng nói khó chịu nhìn Hình Quyên, cô ta vẻ mặt như làm sai gì đó ngước đôi mắt ướt át nhìn anh hối lỗi

"em biết rồi ...em chỉ là có phần lo cho cô An thôi mà nếu anh không thích cô ấy thì ....thì anh cho cô ấy rời đi đi "

Câu hỏi ngược lại của Hình Quyên khiến cho Hoắc Dạ Liên sững người một lúc rồi đen mặt lạnh tiếng lại nói



"cho cô ta rời đi thì chẳng phải quá đơn giản rồi sao, cô ta phải trả giá cho những gì mà cô ta đã làm "

Hình Quyên hối hả nói vào

"Nhưng.... "

Hình Quyên chưa nói xong thì đã bị Hoắc Dạ Liên chặn họng xen vào

"thôi, em cũng mệt rồi vào phòng nghỉ ngơi đi... anh đang có việc anh đi đây "

Hình Quyên nhìn bóng lưng của anh xoay người rời đi trong lòng cô ta muốn nói to nhưng không thể được

(Hoắc Dạ Liên thật ra anh đang trốn tránh cái gì)

Hình Quyên đứng nhìn anh đi xa khuất mắt rồi mới thở một hơi dài giọng nói mờ ám

"Hoắc Dạ Liên thật chất là anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ cho cô ta rời khỏi đây kể cả khi ba cô ta có quay lại hay không "

Hình Quyên cười lạnh mà đau xót nhẹ nhàng nói nhỏ

"Liên anh động tình thật rồi "

Sau một ngày rắc rối, bên Khác trời cũng đã tối muộn, vì chuyện hiểu nhầm đó mà An Nhiên không bước xuống tầng nữa và cũng chẳng ai lên gọi làm phiền cô nữa, nhưng cũng vì vậy An Nhiên cũng chưa được một miếng thức ăn nào vào miệng

Đêm đến cô vẫn xoay qua xoay lại cái giường nhỏ vì đói, An Nhiên rồi khỏi giường vơ lấy cái bình nước định uống nhưng chẳng may cho cô là hết nước, quyết Định của cô cuối cùng thì cũng đã bước chân xuống bếp lấy nước