Mất Đi Ánh Sáng

Mất Đi Ánh Sáng - Chương 11: ý trên mặt chữ




An Nhiên điềm tĩnh ngồi một lúc im lặng, Căn phòng trở nên lúng túng, Nhất Thương ngại ngùng cất lời

"Vậy Cô An tôi để thuốc lại như bàn ,tôi đã phân thuốc theo từng buổi rồi nên chắc cô sẽ dễ dàng dùng thuốc ,cô An nếu không còn việc gì thì tôi đi đây hẹn hôm khác gặp mặt "

An Nhiên cười nụ cười nhẹ nhàng rồi đứng lên như tiễn khách

"cảm ơn anh nhiều, tôi rất vui khi Được quen biết với anh "

Nhất Thương thu dọn đồ dùng rồi rời đi, anh quay lại định nói gì đó với cô nhưng lại ngập ngừng tạm biệt rời đi

"Cô An...hẹn gặp lại nha "

Nhất Thương Định nói chuyện của Hoắc Dạ Liên nhờ anh xem vết thương cho cô nhưng nghĩ đến việc Hoắc Dạ liên mới bảo thì đành thôi, anh rời đi với tiếng thở dài mệt mỏi

(Mong sao cậu không đi đến con đường tắt chặt hẹp này ,Hoắc Dạ Liên )

Nhất Thương rời đi lại va vào Hoắc Dạ Liên, đúng là nghĩ gì gặp đó, Hoắc Dạ Liên nhìn Nhất Thương thất thần anh lấy làm lạ

"cậu sao vậy... cậu xem xong vết thương cho cô ta, rồi "

Nhất Thương giật mình

"Cậu Định doạ chết tôi à, nhìn tôi mà hỏi cô ấy cậu có phải bạn tôi không "



Hoắc Dạ Liên bị hỏi ngược lại thì anh chỉ biết im lặng nhưng sắc mặt lại lạnh đi nhiều

"..."

Nhất Thương cũng đã nhịn phát ngán cái mặt lạnh này anh mau chóng trả lời rồi rời đi

"Cô An ổn rồi, chỉ cần uống thuốc đầy đủ, vết thương tránh nước là một tuần sau sẽ liền vết thương sớm ,thôi tôi về đây "

Nhất thương rời đi Hoắc Dạ liên vẫn trầm tĩnh im lặng, anh quyết quay lại phòng của An Nhiên một lần nữa

Hoắc Dạ Liên anh đứng bên ngoài cửa phòng nhìn vào bên trong ,chưa kịp phản ứng kịp thì An Nhiên đột ngột mở cửa phòng, Lúc này dường như không khí xung quanh im lặng một hồi rồi An Nhiên nở một nụ cười nhẹ rồi hỏi

"Nhất Thương anh đúng không "

Hoắc Dạ Liên sững người vì anh chưa từng nhìn thấy cô trong tình trạng không phòng bị và dịu nhẹ như thế này, nhưng không hiểu sao anh hơi khó chịu khi bị An Nhiên gọi nhầm

"Không "

giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Dạ Liên vang lên, An Nhiên hơi thu mình lại khi biết trước mặt mình là người đó, cô gượng gạo, lạnh nhạt

"vậy... vậy Hoắc thiếu đến đây có việc gì không "



Dạ Hoắc Liên nghe cái gọi là "Hoắc Thiếu " mà chướng tai, anh khẽ nhăn mày lạnh giọng

"Hoắc Thiếu ...tôi đây nghe không quen.... mà chẳng phải khi nãy cô còn gọi cả họ tên tôi đấy à "

Hoắc Dạ Liên ra giọng khiêu khích khiến cho An Nhiên không biết nói thế nào đành im lặng

"..."

Hoắc Dạ Liên biết mình đã hơn An Nhiên anh im lặng nhìn xung quanh phòng cô rồi nhìn trêи người cô những vết thương đã được băng bó gọn gàng anh lại mở miệng buông lời nói có phần mỉa mai

"tôi thật không ngờ chỉ vì mấy vết thương nhỏ được sử lý mà cô lại cảm kϊƈɦ cậu ta như vậy, còn gọi tên thân mật ,đúng là phụ nữ"

An Nhiên bị đánh vào tâm lý cô khẽ run người, ngước khuôn mặt khó hiểu hướng về Hoắc Dạ Liên nói

"Hoắc Dạ Liên anh nói vậy là có ý gì "

Hoắc Dạ Liên khẽ nhếch mép nghiêng người cúi sát mặt lại gần cô nói nhỏ

"ý trêи mặt chữ, chắc cô An đây cũng hiểu mà"

Hoắc Dạ Liên anh nói xong phẩy người quay đi, anh lúc quay đi mặt hơi khó chịu tay anh nắm chặt rời khỏi nơi ngột ngạt này trong đầu không khỏi suy nghĩ về cô

(chỉ là băng bó, nói chuyện vài câu mà đem tâm tình đặt lên người họ ,đúng là ngu ngốc)