Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 28




Một cô gái 20 tuổi, vừa mới trưởng thành đã bị hái xuống rồi.

Lúc đi học Đào Đào đã đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, tình yêu nam nữ được miêu tả trong tiểu thuyết đều rất đẹp, chỉ qua những câu chữ miêu tả đơn thuần cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác lâng lâng ấy.

Thế nhưng thực tế thì không như vậy.

Cảm nhận lần đầu tiên không hề dễ chịu.

Cả quá trình kéo dài rất lâu, đến khi kết thúc, cô mệt lả người như một vũng bùn, cơ thể giống như bị hút cạn sức lực, toàn thân dường như bốc khói, cả người mềm nhũn, yếu ớt không còn sức lực.

Anh nằm bên cạnh cô.

Trong màn đêm, cô không nhìn rõ được sắc mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở vẫn chưa bình ổn lại của anh.

Một lúc sau, cô đã lấy lại một chút sức lực, định kéo tay anh, thế nhưng đầu ngón tay cô vừa chạm vào mu bàn tay anh thì anh đã rút cánh tay đi.

Tay của Đào Đào khựng lại, nhưng một giây sau, cô được anh ôm vào trong lòng.

“Sau này không được phép đi tìm Tô Yến, cũng không được phép đi tìm người khác.” Đây là câu đầu tiên Trình Quý Hằng nói với cô sau khi triền miên, sau đó lại tuyên bố chủ quyền chắc như đinh đóng cột: “Em là của anh.”

Anh cũng không biết tại sao dục vọng chiếm hữu của anh đối với Quả Đào ngốc này lại lớn như thế, lớn đến mức có thể khiến anh mất đi lý trí, nhưng anh không có cách nào khống chế bản thân mình được.

Đào Đào không ngờ rằng đột nhiên anh lại nhắc đến Tô Yến, vậy nên anh thật sự ghen tuông tức giận vì Tô Yến đến tìm cô ư?

Cô không khỏi có chút mừng thầm, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được ăn kẹo, nhưng cũng có thể cảm nhận được hiện tại anh đang tính nợ cũ, cô khẽ đáp: “Em không đi tìm Tô Yến, hôm nay là anh ấy đến tìm em.”

Trình Quý Hằng: “Tại sao không trực tiếp từ chối anh ta?”

Đào Đào biết anh đang hỏi chuyện gì, nhưng bày ra vẻ không biết chuyện gì hết: “Cái gì cơ?”

Trình Quý Hằng nhìn ra được cô đang giả vờ không hiểu gì, giả vờ cũng khá giống đấy, suýt chút nữa làm anh phải bật cười.

Anh cố nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Thật sự không hiểu ư?”

Đào Đào vẫn giả vờ: “Thật sự không hiểu”

Giọng điệu Trình Quý Hằng lãnh đạm: “Được, vậy để anh cho em hiểu.” Chưa nói xong anh đã lật người lại, đè lên người cô một lần nữa, ra vẻ muốn phạt cô.

Đào Đào sợ hãi, vội vàng nói: “Em hiểu rồi!”

Hai tay của Trình Quý Hằng đặt lên hai bên hông cô, nhìn cô từ cao xuống, ngạo mạn nhấn giọng: “Nhanh vậy mà đã hiểu rồi ư?

Đào Đào gật gật đầu

Trịnh Quý Hằng không lên tiếng ngay lập tức, nhìn chăm chú vào người con gái bên dưới anh.

Đầu mũi và má của cô vẫn còn ửng hồng sau khi được vuốt ve an ủi, đôi mắt ngập nước mơ màng mê hoặc như tơ lụa.

Quả Đào chín lại càng quyến rũ hơn.

Anh lại nhớ tới cảm giác vừa nãy khi ăn đào.

Cô rất mềm mại, lại còn nhu mì, chỉ một trận run rẩy hay một tiếng nỉ non cũng có thể khơi dậy dục vọng chiếm hữu của anh, khiến anh muốn dừng mà không được.

Cổ họng của anh lại bắt đầu khô khốc, yết hầu trượt lên trượt xuống, khi anh lên tiếng, giọng anh khàn khàn: “Nói đi, em hiểu cái gì rồi?”

Đào Đào cảm thấy có mùi nguy hiểm, cô lập tức thành thật thú nhận: “Vốn dĩ em định từ chối anh ấy trên Wechat sau khi về nhà.”

Trình Quý Hằng không vừa lòng với câu trả lời này: “Tại sao không trực tiếp từ chối?”

Đào Đào: “Vậy thì làm tổn thương anh ấy lắm.”

Trình Qúy Hằng giận quá hóa cười, anh lạnh lùng nói: “Em còn nghĩ cho anh ta à?”

Đào Đào có hơi thấp thỏm, có hơi bất an, lại không có cách nào phản bác lại nên chỉ có thể chọn cách im lặng, lặng lẽ cụp mắt xuống.

Dáng vẻ của cô trông vô cùng mềm mại, Trình Qúy Hằng không kiềm chế được mà muốn bắt nạt cô: “Lại lần nữa đi.”

Đào Đào mím môi, do dự một chút rồi ngước mắt lên nhìn anh, rụt rè hỏi: “Ngày mai anh vẫn đi à?”

Cô đã giữ câu hỏi này trong lòng suốt đêm.

Cô không muốn để anh đi.

Nhìn thấy sự ỷ lại và mong đợi trong ánh mắt của cô, Trình Qúy Hằng đột nhiên cảm thấy vô cùng  áy náy.

Ngày mai có thể không đi, nhưng sau vài ngày nữa vẫn phải rời đi.

Chỉ có thể ở bên cạnh cô nhiều nhất là một tuần.

Một tuần sau tập đoàn phải tổ chức đại hội cổ đông, bỏ phiếu bầu chủ tịch hội đồng quản trị mới, anh bắt buộc phải quay về tham gia.

Anh không muốn làm cô buồn, nhưng không thể không nói thật với cô: “Ngày mai anh có thể không đi, nhưng trong nhà có chuyện cần anh phải quay về xử lý, một tuần sau nhất định phải rời đi.”

Vẻ mặt của Đào Đào trở nên ảm đạm, nhưng trong lòng vẫn có chút kỳ vọng, biết đâu anh có thể dẫn cô cùng trở về?

Nếu cô đã theo anh rồi thì sẵn sàng cùng anh đi bất cứ nơi nào.

Dù sao cô cũng không có vướng bận gì ở Vân Sơn, đi đâu cũng được, đi Tây Phụ cũng không sao.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, bảo cô đi bất cứ đâu cũng được.

Mặc dù rất ngại khi chủ động nói ra chuyện này, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí hỏi: “Anh có thể, có thể dẫn em cùng quay về…” Tuy nhiên cô vẫn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang.

“Không thể!” Giọng điệu của Trình Qúy Hằng chắc như đinh đóng cột, không hề có chỗ thương lượng, vẻ mặt cũng nghiêm túc chưa từng thấy.

Vẻ mặt của Đào Đào cứng đờ, mọi sự kỳ vọng đều đóng băng ngay lập tức.

Anh không đồng ý dẫn cô về nhà…

Là vì, không thích cô sao?

Tất cả những gì đã xảy ra đêm nay đều do cô đơn phương tình nguyện sao?

Vì vậy, anh vẫn sẽ rời xa cô?

Cô lại bị bỏ rơi sao?

Trái tim bỗng chốc như rơi xuống đáy vực, trong lòng Đào Đào cảm thấy rất khó chịu, hai mắt lại ửng đỏ lên, đồng thời cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, cảm thấy mình là một người thật sự kém cỏi, nếu không thì tại sao tất cả mọi người đều muốn rời bỏ cô?

Ba mẹ đã bỏ rơi cô để cứu những đứa trẻ khác.

Bà nội đã bỏ đi không một lời chào tạm biệt với cô.

Cô đã thích Tô Yến  rất nhiều năm, anh ấy lại không chịu quay đầu nhìn cô một lần.

Bây giờ cô đã yêu Trình Qúy Hằng, muốn cùng anh về nhà, nhưng anh lại không đồng ý dẫn cô về.

Cô cảm thấy bản thân sự rất đáng ghét.

Trình Quý Hằng nhận ra mình lại làm tổn thương cô, anh tự trách bản thân lại đau lòng, anh vừa lau nước mắt cho cô vừa nhanh chóng giải thích: “Không phải anh không muốn dẫn em quay về, chỉ là hiện tại anh không thể dẫn em về, chờ anh xử lý xong việc trong nhà sẽ quay lại dẫn em đi theo, anh thề anh nhất định sẽ quay lại!”

Đào Đào không nói gì, cô vẫn cứ khóc, không phải cô không tin anh, chỉ là thật sự rất sợ.

Nếu như sau khi rời đi anh không bao giờ quay lại nữa, vậy thì cô lại bị bỏ rơi sao.

Cô không muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa, cô chỉ muốn có một mái ấm yên ổn.

Trình Quý Hằng rất đau lòng và lo lắng. Anh biết cô đang lo sợ điều gì, nhưng cũng không biết nên làm thế nào mới có thể gạt hết đi sự bất an và sợ hãi trong lòng cô.

Đột nhiên, anh nghĩ đến một chuyện, vội vàng nói: “Cuối tuần đi chùa Vân Sơn nhé.”

Đào Đào chun mũi hỏi: “Đi làm gì?”

Trình Quý Hằng: “Đi treo móc khóa.”

Đối với người dân ở Vân Sơn, treo móc khóa trên cây Nguyệt Lão còn quan trọng hơn đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn– Chỉ khi hai người nam nữ kết tóc rồi treo lên trên cây Nguyệt Lão cùng khóa đồng tâm, mối nhân duyên này mới được công nhận. Đây là một loại tín ngưỡng, cũng là một loại truyền thống.

Đào Đào ngừng khóc ngay lập tức, không dám tin hỏi: “Thật sao?”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng nghiêm túc, giọng điệu kiên định: “Thật.”

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ của Đào Đào nhìn chằm chằm vào anh một lúc, xác nhận rằng anh không lừa cô, cuối cùng cô ngừng khóc mà bật cười. Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống cắn môi cô. Anh vẫn muốn cô.

Khi đối diện với Quả Đào ngốc này, anh luôn không kìm lòng được.

Muốn bảo vệ cô, muốn chiếm giữ cô, muốn che mưa chắn gió cho cô, trở thành chỗ dựa của cô mãi mãi.

Đào Đào thực sự rất yêu anh, nhưng cũng không thể chịu đựng được anh.

Cô ôm lấy lưng anh, cố chịu một lúc nhưng vẫn không được, cô nói đứt quãng: “Anh có thể, có thể làm cái đấy nhỏ lại một chút được không?”

Nếu đã có thể to lên thì có thể nhỏ đi phải không?

Trình Quý Hằng khựng lại, dở khóc dở cười: “Làm sao để cho nó nhỏ lại được chứ?”

Mặt Đào Đào đỏ đến mức nóng bỏng.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, Trình Quý Hằng đều cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được muốn bắt nạt cô, cố ý hỏi:  “Không phải em đã sớm nhìn thấy nó rồi ư?”

Ý của anh là trong thời gian anh hôn mê, cô đã lau người cho anh.

Mặt của Đào Đào lại càng đỏ hơn, cô quả thật đã sớm nhìn thấy nó rồi.

Mặc dù cô cũng chưa từng nhìn thấy của những người đàn ông khác trông như thế nào, nhưng kích thước của anh thực sự rất xuất sắc, vì vậy lúc đấy cô có chút ngạc nhiên.

Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận: “Em không thấy! Em luôn nhắm mắt lại mà!”

Trình Quý Hằng nhếch mày: “Nhắm mắt thì làm sao mà lau được? Sờ dựa vào cảm giác sao?”

Khi đó Đào Đào rất cẩn thận tránh xa bộ phận đấy của anh, có điều cũng có một hai lần không cẩn thận đã chạm vào.

Nhưng thật sự là do không cẩn thận, không phải cố ý!

Kí ức lúc đó không ngừng hiện lên trong tâm trí cô, mặt cô đỏ đến mức muốn nhỏ máu: “Em không có!”

Trình Qúy Hằng: “Thật sự không có à?”

Đào Đào: “Thật sự không có!”

Trình Qúy Hằng: “Bây giờ thử không?”

Đào Đào: “… Em không muốn!”

Trình Qúy Hằng: “Vậy làm xong lần này lại thử.”

Đào Đào: “….”



Một tuần trôi qua thật nhanh.

Đối với Đào Đào mà nói, một tuần này trôi qua nhanh hơn bất kì tuần nào trong cuộc đời cô trước đó, dường như vừa chớp mắt một cái đã đến cuối tuần rồi.

Cô muốn anh cùng cô đi tới chùa Vân Sơn kết tóc, nhưng không muốn để anh rời đi.

Chủ nhật cô được nghỉ, hai người dậy từ sớm, cụ thể hơn là Trình Quý Hằng dậy sớm, sau khi làm xong bữa sáng mới gọi cô dậy.

Bây giờ gọi cô dậy, anh cũng không cần gõ cửa nữa, có thể vào phòng chẳng cần kiêng nể gì cả, sau đó nằm trên giường, đưa tay ra chọc nhẹ má cô, đồng thời nhẹ nhàng nói: “Đào Tử, dậy đi nào.”

Đôi má của cô gái trắng nõn mịn màng, giàu collagen, chọc vào vẫn rất đàn hồi. Trên đôi má trắng nõn có chút hồng nhạt, trông thật quyến rũ ngọt ngào, rất giống một trái đào mật.

Vậy nên Trình Quý Hằng rất thích chọc vào má của cô.

Anh cũng thích thơm vào má cô, càng thích màu hồng nhạt trên đôi má của cô trở nên đỏ bừng.

Đào Đào thật sự rất buồn ngủ, vừa mệt vừa buồn ngủ, tối qua anh đã dày vò cô cho tới đêm muộn.

So với lần đầu chân tay lúng túng không biết phải làm như thế nào, vài lần sau cả hai đều đã có kinh nghiệm, cô cũng không đau như lần đầu tiên nữa, cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác tuyệt vời muốn ngừng mà không được trong sách kia.

Cô rất thích cảm giác mà anh mang lại cho cô, cũng chỉ đồng ý làm chuyện này với anh. Nhưng sự chênh lệch về thể lực giữa hai người thực sự quá lớn, anh giống như không biết mệt, như một con sói bị bỏ đói vậy, làm thế nào cũng không đủ, mỗi đêm cô đều bị anh dày vò đến kiệt sức.

Cô vốn là người khó dậy sớm, bây giờ việc rời giường lại càng khó hơn.

Cô nghe tiếng Trình Quý Hằng gọi mình, cũng cảm thấy anh đang chọc vào má mình, nhưng cô không muốn mở mắt, dứt khoát kéo chiếc chăn lên phủ kín đầu.

Trình Quý Hằng bất lực mỉm cười, anh cũng muốn để cô ngủ thêm lúc nữa, nhưng hôm nay không được.

“Không đi chùa Vân Sơn nữa à?” Anh vừa hỏi vừa cười.

Đào Đào mở mắt ngay lập tức, giật mạnh cái chăn ra: “Đi!”

Ý cười trong mắt anh càng sâu: “Muốn lấy anh như thế rồi à?”

Lúc này Đào Đào mới nhận ra phản ứng của mình hơi kích động quá mức, cô lập tức thấy hơi  xấu hổ, nhỏ giọng phản bác: “Em không có.”

Trình Quý Hằng cũng không buông tha: “Không muốn lấy anh thì tại sao lại muốn đi chùa Vân Sơn với anh?”

Đào Đào không còn gì để nói, cô thực sự muốn lấy anh.

Trình Quý Hằng véo nhẹ má cô: “Muốn cưới anh thì dậy nhanh lên, chim dậy sớm mới có sâu ăn.”

Đào Đào cố ý ăn vạ: “Vậy em muốn làm con sâu.”

Trình Quý Hằng nhếch mày, hung hăng nói: “Muốn bị chim ăn à?”

Đào Đào sửng sốt, lập tức rời giường mà không nói lời nào.



Ăn sáng xong, hai người bắt đầu xuất phát từ nhà đi núi Vân.

Núi Vân vẫn đông đúc vào cuối tuần.

Sau khi đi tới chân núi, Đào Đào đột nhiên đi chậm lại, chậm tới mức gần như dừng lại. Cô khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy do dự, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

Trình Quý Hằng nhận ra cô có chuyện muốn nói với mình, chủ động hỏi: “Sao thế?”

Đào Đào định nói nhưng lại thôi, do dự một hồi, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để nói: “Phải cõng vợ từ chân núi lên trên thì mới tính.”

Giọng của cô rất nhỏ, mặt cũng đỏ lên sau khi nói xong câu này.

Lần trước khi đến đây, cô không nói cho anh biết đây là tập quán của địa phương: Muốn lấy vợ thì phải cõng vợ lên trên đỉnh núi mới được.

Núi Vân Sơn rất cao, muốn leo lên núi thật sự rất mệt.

Mặc dù lần trước anh từng cõng cô, nhưng cũng là bắt đầu từ giữa lưng chừng núi, lần này phải bắt đầu từ chân núi.

Cô cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng, rất lo lắng anh sẽ từ chối, nhưng đây là tập tục của địa phương, cô lại không muốn làm trái lại. Lỡ như Nguyệt Lão cảm thấy bọn họ chưa đủ chân thành, không tính nữa phải làm sao?

Trình Quý Hằng không hề do dự quay người lại, khom lưng về phía cô: “Lên đi.”

Trái tim Đào Đào run lên, cô vừa ngạc nhiên vừa cảm động, nhưng sau đó lại bắt đầu cảm thấy đau lòng, đột nhiên không muốn để anh cõng cô nữa.

Anh có được tâm ý này là đủ rồi, cô cũng đã rất mãn nguyện.

Hơn nữa Nguyệt Lão sẽ là người hiểu rõ lí lẽ nhỉ? Cũng không thể làm người ta mệt chết chỉ để treo móc khóa lên cây được chứ?

Thế là cô vội vàng nói: “Hay là chúng ta cùng nhau leo lên đi, hoặc anh cõng em đến chỗ cáp treo cũng được, bây giờ có rất nhiều người đều làm như vậy.”

Trình Quý Hằng kiên nhẫn nghe cô nói xong, nhưng anh không đứng dậy, chỉ dịu dàng giục: “Nhanh trèo lên đi.”

Đào Đào vẫn còn hơi do dự: “Anh… có được không thế?”

Núi thực sự rất cao, cô sợ anh không chịu nổi.

Trình Quý Hằng quay đầu lại nhìn cô, hỏi với hàm ý khác: “Anh có được hay không em không biết sao?”

Mặt Đào Đào đỏ lên, cô không còn do dự nữa, leo lên lưng của anh, ôm chặt cổ anh.

Trình Quý Hằng ôm chặt lấy đôi chân cô, vững vàng đứng dậy, kiên định bước về phía bậc thang đá chọc thẳng lên trời.

Đào Đào tựa đầu vào vai phải của anh, trong lòng ngọt như ăn mật, khóe môi nhếch lên mãi. Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Khi anh cõng cô bước lên bậc thang đầu tiên, cô khẽ hỏi: “Anh bằng lòng cõng em cả đời chứ?”

Trình Quý Hằng không cần nghĩ ngợi, giọng điệu kiên định: “Bằng lòng.”

Anh đồng ý trở thành chỗ dựa cả đời của cô, đến chết không đổi.

Đào Đào ôm chặt anh,  ghé sát môi vào tai anh, lần đầu tiên thổ lộ với anh: “Em yêu anh.” Sau một hồi ngập ngừng, cô lại nói thêm: “Anh chính là cả thế giới của em.”

Giọng nói của cô không lớn, nhưng rất nhẹ nhàng, mang theo tình yêu sâu đậm và mạnh mẽ, đánh thẳng vào trái tim của Trình Quý Hằng.

Anh chưa từng tin vào tình yêu, vì tình yêu nghe có vẻ thực sự rất tốt đẹp, mà anh không tin rằng thật sự có điều tốt đẹp tồn tại trên đời, vì vậy anh vẫn luôn không cho rằng tình cảm của mình đối với Quả Đào ngốc này là tình yêu, chỉ cho là ham muốn chiếm giữ của mình quá mạnh, vì vậy mới muốn độc chiếm cô.

Nhưng lúc này, một nơi nào đó trong tim anh đang nhẹ nhàng sụp đổ, thúc giục anh lên tiếng như ma xui quỷ khiến: “Anh cũng yêu em.”



*Tác giả có lời muốn nói:

Chương này rất ngọt. [Đầu chó.jpg]