Bữa cơm trưa đó Đào Đào không ăn nổi. Sau khi Trình Quý Hằng đi, cô ngồi một mình trong phòng học khóc thật lâu, khóc đến mức mắt cũng sưng lên, vừa đau lòng vừa tủi thân.
Không hiểu sao thái độ của anh lại thay đổi nhiều như vậy, buổi sáng vẫn còn rất tốt, bây giờ lại đột nhiên ghét cô đến vậy.
Anh nói cô là cô nàng ngốc nghếch tự mình đa tình, còn nói sẽ không bao giờ thích một người như cô.
Cho nên, có phải anh chưa bao giờ thích cô không? Tất cả sự quan tâm và chăm sóc của anh dành cho cô, thực ra đều xuất phát từ sự đồng cảm sao? Có phải anh thấy thương hại cô không?
Nhưng cô thực sự rất thích anh và muốn anh ở bên cô mãi mãi.
Nhưng anh sẽ không ở bên cô nữa, anh còn nói sau này không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa và sẽ rời đi vào ngày mai.
Vừa nghĩ đến đây, Đào Đào cảm thấy vô cùng khó chịu, hốc mắt chua xót, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Cô sợ bị bỏ rơi, cô không muốn anh đi.
Suốt cả buổi chiều tâm trạng của cô rất chán nản, nhưng cô vẫn phải lên lớp, vẫn phải làm việc, cô không thể trút hết cảm xúc lên những học sinh này.
Vì vậy cô chỉ có thể cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cố nén sự hỗn loạn ở trong lòng để dạy xong ba tiết buổi chiều.
Tiết học cuối cùng kết thúc đã là tám giờ tối.
Có một số học sinh chưa làm xong bài tập trên lớp, cô ở lại cùng các em ấy một lúc. Sau khi những học sinh này đã về, cô bắt đầu dọn dẹp lớp học, cuối cùng khi cô về thì đã gần tám giờ rưỡi.
Vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà dạy học, cô đã nhìn thấy Tô Yến, không khỏi khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tô Yến mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh phối với quần âu, thiếu chút nghiêm túc lúc anh mặc áo blouse trắng nhưng lại ôn tồn hơn nhiều, giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng: “Anh vừa đi ngang qua đây, nghĩ tới em đang làm việc ở đây nên dừng lại đợi em một lúc.”
Thực ra, chẳng hề có việc đi ngang qua, đó chỉ là cái cớ của anh mà thôi.
Chỉ là anh muốn đến và gặp cô.
Từ khi bà nội cô qua đời, anh không thể gặp cô mỗi ngày nữa. Công việc và cuộc sống của họ cũng không có sự giao thoa nào, nếu không có cơ hội, có thể sẽ rất lâu mới có lần gặp mặt tiếp theo.
Mấy ngày nay, anh luôn rất nhớ cô.
Đào Đào không nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa bây giờ cô cũng không còn suy nghĩ nhiều như khi thích anh nữa, cô chỉ vô thức cảm thấy nhất định anh phải có chuyện gì mới đến tìm cô.
“Có chuyện gì thế?” Cô tò mò hỏi.
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô, Tô Yến đột nhiên rất căng thẳng– đã rất lâu rồi anh không có cảm giác căng thẳng như vậy trước mặt một cô gái.
“Không có gì.” Anh cố gắng giữ cho mình thật ung dung, bình tĩnh trả lời: “Gần đây công việc bận quá, từ khi bà nội qua đời anh vẫn chưa đến thăm em. Hôm nay đúng lúc có thời gian nên anh mới đến.”
Đào Đào hiểu ra, Tô Yến là đặc biệt đến thăm cô, cô rất cảm động, cũng rất biết ơn: “Cảm ơn anh.” Sau đó kiên định nói thêm: “Đừng lo lắng, gần đây em sống rất tốt.”
Vẻ mặt của cô vô cùng chân thành, nhưng Tô Yến vẫn nhìn thấy đôi mắt cô hơi sưng lên. Anh do dự một chút, không nhịn được hỏi: “Chỉ có mình em thôi sao?”
Đào Đào biết anh đang hỏi Trình Quý Hằng đi đâu rồi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua xót. Cô không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ “Ừ” một tiếng cho xong chuyện.
Tô Yến vẫn nhận ra điều gì đó, bởi vì cô là một cô gái mà cảm xúc gì cũng đều viết hết lên mặt, anh có thể nắm bắt được tâm trạng đang suy sụp của cô.
Anh rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, muốn biết cô có bị bắt nạt hay không? Nhưng cũng có thể cảm nhận được sự phản kháng của cô, suy nghĩ một lúc, anh không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: “Bây giờ em có thời gian không?”
Đào Đào khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
Tô Yến: “Mời em ăn cơm.”
Đào Đào không hiểu tại sao đột nhiên Tô Yến lại mời cô ăn cơm, bây giờ cô cũng không có tâm trạng ăn cơm, vì vậy khéo léo từ chối: “Hôm khác đi, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, về nhà còn có rất nhiều công việc phải làm.”
Tô Yến có hơi thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng: “Được.” Nhưng anh không muốn tạm biệt cô sớm như vậy, vội vàng nói: “Để anh đưa em về nhé?”
Đào Đào im lặng một lúc, xấu hổ nói: “Em đạp xe đến đây.”
Tô Yến không buông tha: “Có thể chuyển xe đạp lên xe của anh.”
Đào Đào không khỏi có hơi kinh ngạc, cảm giác hình như hôm nay Tô Yến có hơi kỳ lạ.
Cô và anh quen biết nhiều năm như vậy, anh chưa từng cố chấp như bây giờ.
Bỗng nhiên cô nhớ tới trước kia, lúc mình còn thích anh.
Khi đó mỗi lần cô gặp anh đều dùng hết trăm phương ngàn kế để hấp dẫn sự chú ý của anh, lôi hết ruột gan ra chỉ để nói thêm với anh vài câu, chỉ vì có thể ở cạnh anh lâu hơn một chút, nhưng anh luôn bận rộn, không phải có chuyện muốn đi làm thì là có người muốn đi cùng, nói chưa được mấy câu thì anh đã rời đi rồi.
Khi đó cô luôn mong đợi có thể gặp anh khi anh không bận rộn, như vậy cô có thể nói thêm vài câu với anh.
Bây giờ cuối cùng anh đã không còn bận rộn nữa, cô lại không còn chờ mong như xưa.
Nếu anh đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, nhất định em sẽ rất vui.
Khẽ thở dài, Đào Đào trả lời: “Không cần đâu, phiền phức quá ạ.”
Tô Yến vẫn không bỏ cuộc, mặt không đổi sắc nhìn cô, cố chấp nói: “Không phiền, tuyệt đối không phiền.”
Đào Đào bất lực nhìn Tô Yến, cảm giác anh bây giờ cực kỳ giống thiếu niên phản nghịch không chịu nghe lời ở trong lớp, học sinh ưu tú bình thường luôn khiến người khác cảm thấy yên tâm bỗng nhiên biến thành thiếu niên phản nghịch, khiến người khác không kịp đề phòng.
Đối mặt với kiểu học sinh khăng khăng làm theo ý mình này, từ trước đến nay cô đều bó tay không có biện pháp.
Cuối cùng cô đành phải đồng ý với anh: “Được rồi.”
Tô Yến thở phào nhẹ nhõm: “Chờ anh một lát, anh đi lấy xe.”
Xe đạp của Đào Đào đang để ở bãi đỗ xe công cộng bên cạnh tòa nhà dạy học, sau khi mở khóa, cô dắt xe đạp đến ven đường, chờ Tô Yến quay lại.
Không lâu sau, một chiếc Maybach màu trắng từ từ dừng lại trước mặt cô.
Tô Yến mở cửa xuống xe, chuẩn bị giúp cô chuyển xe đạp lên.
Đào Đào nhìn cốp xe màu trắng, lại nhìn chiếc xe đạp của mình, chần chờ hỏi: “Có thể nhét vào được không?”
Tô Yến: “Cứ để lên xe đi.” Anh mở cửa sau ra.
Đào Đào hiểu anh muốn đặt xe đạp của cô lên ghế sau, cô không muốn làm bẩn xe của anh, cũng không muốn làm hỏng ghế xe của anh. Cô vô thức siết chặt tay lái, vội vàng nói: “Hay là cứ để em tự về đi, phiền anh quá.”
Tô Yến vẫn trả lời như cũ: “Không phiền đâu.”
Vừa nói, anh vừa kéo chiếc xe đạp từ tay cô qua, sau đó di chuyển rồi nhét vào trong xe.
Đào Đào càng không biết phải làm sao.
Cô chưa bao giờ thấy Tô Yến bướng bỉnh như vậy.
Sau khi cất xe đạp xong, Tô Yến đóng cửa lại, quay đầu nói với cô: “Lên xe đi.”
Đào Đào đành phải nghe theo, nhưng sau khi lên xe, cô vẫn im lặng, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tô Yến cũng không nói chuyện, môi mỏng mím chặt, nhìn như là đang chuyên tâm lái xe.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe có hơi cứng ngắc, giống như đã bị đóng băng lại vậy.
Cho đến khi Đào Đào nhìn thấy Ngân hàng Đông Phụ ở ven đường, bầu không khí cứng ngắc này cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Ngân hàng đã nhắc nhở cô về khoản phí phẫu thuật, do dự một lúc, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm và nói: “Số tiền kia, em có thể trả dần cho anh được không?”
Giọng cô rất nhỏ, vì xấu hổ nên hai má cô đỏ bừng, thậm chí cô còn không có mặt mũi nào để nhìn biểu cảm của anh, cằm cúi thấp đến mức như sắp chạm vào ngực, nhưng cô thực sự không đủ khả năng chi trả một lần nhiều tiền như vậy.
Tô Yên giật mình, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của cô như thế nào.
Đó không phải là tiền của anh, anh cũng không muốn giành lấy công lao và ân huệ bằng cách như vậy, nhưng hiện tại anh không thể hiểu được động cơ của Trình Quý Hằng, anh cũng không biết việc che giấu sự thật là tốt hay xấu đối với cô.
Do dự một lát, anh trả lời một cách mơ hồ: “Em không cần trả lại cho anh đâu.”
Đào Đào không muốn lợi dụng anh, nhưng ngay lúc cô đang định từ chối lòng tốt của anh thì đột nhiên Tô Yến lại hỏi cô: “Em chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của cậu ta sao?”
Câu hỏi này được đặt ra quá đột ngột, phải mất một lúc Đào Đào mới nhận ra anh đang nói về Trình Quý Hằng.
Nghĩ tới Trình Quý Hằng, cô cảm thấy đau lòng, giọng nói trở nên nặng nề: “Nghi ngờ điều gì ạ?”
Tô Yến thẳng thắn nói: “Nghi ngờ cậu ta đang lừa dối em, những tin tức cậu ta nói với em rất có thể đều là sai sự thật.”
Đào Đào khó hiểu: “Vì sao anh ấy lại lừa dối em?”
Tô Yến do dự, sau đó vẫn nói ra suy đoán của chính mình: “Rất có thể là vì muốn cố tình ở lại bên cạnh em, nên cậu ta mới bịa ra thân thế không xu dính túi không nhà để về.”
Đào Đào nở nụ cười, cho dù bị suy đoán này chọc cười thì cũng là nụ cười khổ, trong giọng nói cũng mang theo cay đắng khó tả: “Ngày mai anh ấy đi rồi ạ.”
Trong lòng Tô Yến khiếp sợ, kinh ngạc không thôi.
Trình Quý Hằng sắp rời đi sao?
Cứ thế mà bỏ đi rồi?
Đào Đào: “Anh ấy ở nhà em hơn một tháng, em cũng không thiệt thòi gì cả, lúc bà nội còn sống, mỗi ngày anh ấy còn đến bệnh viện giúp em chăm sóc bà nội. Nếu như anh ấy thực sự đang lừa em, em không thể nghĩ ra mục đích lừa em của anh ấy là gì, để trải nghiệm cuộc sống khổ cực của nhân dân lao động nghèo sao?”
Giọng điệu của cô mất mát, câu nói cuối cùng cũng mang theo vẻ rầu rĩ không vui, nhưng không hiểu sao lại rất khôi hài.
Tô Yến không nhịn được mà nở nụ cười.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra, cô là một cô gái rất thú vị.
Nhớ lại trước đây, ở trước mặt anh cô luôn rất gò bó, cho đến khoảng thời gian gần đây cô mới không còn gò bó như vậy nữa. Hoặc là nói, sau khi Trình Quý Hằng xuất hiện, cô không còn gò bó như vậy nữa.
So với lúc trước khi đối diện với anh luôn cẩn thận từng li từng tí, cô bây giờ càng hấp dẫn hơn.
Đào Đào không biết vì sao anh lại cười, quay đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì? Em nói không đúng à?”
“Em nói rất đúng.” Tô Yến ăn ngay nói thật.
Nếu như ngày mai Trình Quý Hằng sẽ rời đi, vậy quả thật anh không tìm ra được lý do tại sao cậu ta lại lừa gạt cô.
Đào Đào thở dài, không nói nữa.
Không khí trong xe lại trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng Tô Yến lại không hề yên tĩnh như vậy.
Ngày mai Trình Quý Hằng sẽ rời đi, cô lại một mình cô đơn.
Anh muốn ở bên cạnh cô, bên cạnh cô mãi.
Nhiều năm trước anh vẫn luôn chần chừ, do dự. Khi đối mặt với cô, trong tình cảm của anh luôn xen lẫn quá nhiều cân nhắc lợi hại.
Lần này, anh không muốn do dự nữa.
Anh hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình để đến Bệnh viện Đông Phụ, về phía mẹ anh cũng có thể động viên, anh có thể đưa cô đến Đông Phụ, chăm sóc cho cô cả một đời.
Sau khi lấy hết dũng khí, anh phá vỡ sự im lặng trong xe: “Em muốn đi Thanh Hải chơi không? Nếu em muốn, anh có thể dẫn em đi.” Khi nói chuyện, hai tay anh không khỏi nắm chặt tay lái, sức lực rất lớn, làm lộ rõ cả khớp xương.
Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Trong những mối quan hệ yêu đương trước, anh chưa từng chủ động, tất cả đều là đối phương thổ lộ với anh.
Kiểu cô gái anh từng hẹn hò cũng rất cố định: Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mềm mại, giống như Đào Tử.
Cả người Đào Đào cứng đờ, cô ngây ra như phỗng nhìn Tô Yến.
Ý anh là sao?
Tô Yến hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Anh muốn ở bên em cả đời.”
Đào Đào kinh ngạc như bị sét đánh, ngồi cứng đờ trên ghế như bị hóa đá, trong đầu trở nên trống rỗng.
Cô sốc đến mức không thể suy nghĩ được, vì sao Tô Yến lại nói muốn ở bên cô cả đời?
Tô Yến rất mong chờ câu trả lời của cô, nhưng anh cũng biết lời tỏ tình của mình quá đột ngột, nhất định sẽ làm cô vô cùng bối rối, cho nên không ép cô trả lời ngay lập tức.
Sau đó trên đường về nhà, Đào Đào vẫn vô cùng lúng túng, cô cúi đầu thật thấp, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt.
Cô không biết nên đối mặt với lời thổ lộ của Tô Yến như thế nào, thậm chí không biết làm sao để đối mặt với Tô Yến.
Nếu như lúc cô còn thích anh, bỗng nhiên anh thổ lộ với cô, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, vui vẻ đến mức lệ rơi đầy mặt, sẽ kích động đến mức thét chói tai, nhưng hiện tại cô chỉ có khiếp sợ và kinh ngạc.
Sau khi khiếp sợ, lại thêm vài phần cay đắng.
Anh thích cô?
Bắt đầu từ lúc nào?
Vì sao không nói với cô sớm hơn?
Nếu anh nói với cô sớm hơn, mọi thứ bây giờ sẽ khác.
Tô Yến dừng xe trước cổng khu tập thể, xe còn chưa kịp đỗ vững, Đào Đào đã cởi dây an toàn.
Sau khi xuống xe, Đào Đào nhanh chóng mở cửa xe phía sau, không đợi Tô Yến ra tay giúp cô, cô cũng đã chuyển xe đạp xuống.
“Cảm ơn anh.” Cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Tô Yến, tốc độ nói cực nhanh: “Em về nhà đây.” Nói xong, cô đẩy xe đạp rời đi, nhưng vừa mới xoay người đã thấy Trình Quý Hằng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô và Tô Yến, vẻ mặt của Trình Quý Hằng tối sầm lại, đôi mặt vô cùng tăm tối, sâu hun hút, giống như một chiếc giếng ngầm, tối tăm sâu không thấy đáy.
Lý trí nói cho Trình Quý Hằng biết, hiện tại tốt nhất anh không nên đi qua, nếu đã quyết định phải phân rõ giới hạn thì không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của cô nữa.
Nếu như Tô Yến thật sự đồng ý ở bên cạnh cô cũng là chuyện tốt, ít nhất cô sẽ không sợ hãi sự cô độc nữa.
Nhưng anh không thể.
Lý trí không thể điều khiển được trái tim của anh.
Trong lòng anh vô cùng hỗn loạn, như là núi lửa sắp phun trào, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, vô cùng nóng.
Anh rất tức giận, tức giận cô, tức giận cô đã trễ như vậy còn ở cạnh Tô Yến, nhưng càng tức giận chính mình, tức giận chính mình vậy mà không buông bỏ được một quả đào ngốc.
Không phải cô chỉ là một trò tiêu khiển thôi sao? Quan tâm làm gì?
Nhưng anh lại quan tâm.
Anh hoàn toàn không khống chế được hành vi của mình, trực tiếp đi về phía cô. Sau khi đi đến bên cạnh cô, anh đưa tay đỡ lấy tay lái, nhận lấy xe đạp từ trong tay cô, hỏi như bên cạnh không có người: “Đã trễ thế này sao giờ mới về?”
Đào Đào nhìn anh một cách kỳ lạ và bất an.
Thái độ bây giờ của anh vẫn giống như lúc trước, nhưng lại hoàn toàn khác với lúc trưa, hơn nữa hình như anh còn hơi tức giận, bởi vì nhìn thấy cô và Tô Yến ở cạnh nhau sao?
Cô không xác định được.
Cô mím môi, nhỏ giọng trả lời: “Có mấy học sinh chưa làm bài tập xong, em ở lại với mấy em ấy.”
“Ừm.” Sắc mặt Trình Quý Hằng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh: “Về nhà đi.”
Đào Đào: “Được.”
Ngay khi hai người bọn họ chuẩn bị rời đi, Tô Yến bỗng nhiên nói với Đào Đào một câu: “Anh chờ câu trả lời của em.”
Đào Đào dừng bước, quay đầu lại nhìn Tô Yến, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì bởi vì Trình Quý Hằng đang ở bên cạnh.
Cô muốn trực tiếp từ chối anh, nhưng lại không muốn làm anh xấu hổ.
Cô quyết định sau khi về đến nhà sẽ gửi wechat cho anh, rồi từ chối riêng với anh.
Trình Quý Hằng nhìn chằm chằm cô, anh muốn biết, Tô Yến đã nói gì với cô.
Sau khi tách khỏi Tô Yến, hai người bọn họ ai cũng không nói gì, Đào Đào cúi đầu bước đi, Trình Quý Hằng đẩy xe đạp không nói một lời.
Đào Đào không biết phải nói gì, Trình Quý Hằng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Tô Yến đã nói gì với cô, không hề liên quan đến anh, nhưng anh lại muốn biết.
Khóa xe xong, lúc đi trên hành lang, Đào Đào nhỏ giọng hỏi anh: “Cần em dắt anh không?”
Hành lang rất tối, anh sợ bóng tối, trước kia buổi tối lúc hai người bọn họ về nhà, mỗi lần lên cầu thang cô đều nắm lấy tay anh.
Trình Quý Hằng từ chối cho ý kiến, im lặng một lúc, anh đột nhiên hỏi: “Anh ta vừa nói gì với em?”
Những lời này giống như không hề suy nghĩ mà trực tiếp thốt ra.
Anh không nhịn được, anh muốn biết Tô Yến đã nói gì với cô.
Đào Đào sửng sốt, không ngờ anh lại hỏi về vấn đề này, nhưng trong tiềm thức cô muốn che giấu sự thật, bởi vì cô có dự cảm anh sẽ tức giận, cho nên cô không dám nói thật.
Mặc dù cô cũng không biết vì sao anh lại tức giận, dù sao anh cũng đâu thích cô, nhưng cô lại có dự cảm mãnh liệt như vậy.
Nhưng nhất thời cô lại không bịa ra được một lời nói dối hợp lý nào, vì vậy cô đã lừa gạt anh: “Cũng không có gì, chỉ là, chỉ là, chỉ là chút chuyện nhỏ, ừm, chuyện nhỏ!”
Cô hoàn toàn không giỏi nói dối, Trình Quý Hằng liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra cô đang nói cho có lệ với anh.
Nhưng cô càng giấu diếm, anh lại càng muốn biết, không chút do dự hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Qủa thực Đào Đào không giỏi nói dối, đối mặt với câu hỏi của anh, cô đột nhiên cảm thấy lúng túng, rất giống một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang.
Trình Quý Hằng: “Nói mau.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, không hề hung dữ một chút nào, thậm chí còn có chút dịu dàng, như là đang dụ dỗ, nhưng lại có một sức mạnh khiến người ta không thể xem nhẹ, rất có lực xuyên thấu, đánh thẳng vào lòng người.
Anh đang ra lệnh, dịu dàng ra lệnh.
Đào Đào có dự cảm là anh quyết tâm muốn hỏi đến tận cùng của sự việc, nếu như hôm nay cô không thẳng thắn, nhất định anh sẽ không bỏ cuộc.
Cô vẫn hơi lo lắng anh sẽ tức giận, nhưng nghĩ lại Tô Yến thích cô cũng không phải là chuyện không thể cho người khác biết? Tại sao không thể nói sự thật? Hơn nữa, dù sao ngày mai anh cũng sẽ rời đi, cô cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?
Nói không chừng những lo lắng của cô chỉ là dư thừa, là cô đang tự mình đa tình.
Cuối cùng, cô quyết định nói thật: “Anh ấy hỏi em có muốn đi Thanh Hải không.”
Trình Quý Hằng cố gắng bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”
Đào Đào nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu như em muốn, anh ấy sẵn lòng đưa em đến đó.”
Trình Quý Hằng nắm chặt tay, liều mạng đè nén nỗi sợ hãi và lo âu trong lòng, nói một cách thờ ơ: “Em muốn đi cùng anh ta không?”
Đào Đào vốn định trực tiếp trả lời: “Không muốn.” Nhưng lời vừa đến bên miệng, cô lại đổi ý.
Bởi vì cô nhận ra sự bất an của Trình Quý Hằng.
Giây phút đó trong lòng của cô chợt nảy ra một suy nghĩ ác ý, cô muốn biết liệu có phải anh đang tức giận vì cô hay không, cho nên cô không muốn nói thật, nhanh chóng đổi câu trả lời chuẩn bị nói ra ngoài miệng thành: “Không liên quan đến anh.” Dừng lại một chút, cô lại nói thêm: “Dù sao ngày mai anh cũng sẽ rời đi.”
Trình Quý Hằng hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy, trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không tên, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, giống như lớp băng phủ kín mặt biển ầm ầm sóng dậy, rất bình tĩnh, cũng vô cùng lạnh lùng.
Anh gật đầu, cười lạnh trả lời: “Được, em nói đúng, dù sao ngày mai tôi cũng đi rồi. Không có tôi, em có thể đi tìm Tô Yến, không có Tô Yến, em vẫn có thể đi tìm người đàn ông khác.”
Sắc mặt của anh xanh mét, không nhìn cô thêm lần nào nữa, đi thẳng vào hành lang tối đen.
Đào Đào cứng đờ tại chỗ, giống như bị tát một cái tát vậy, ngay sau đó vành mắt của cô đỏ lên, nước mắt lập tức tuôn ra, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Sau khi về đến nhà, Trình Quý Hằng nhốt mình trong phòng ngủ, thậm chí quên cả bật đèn.
Anh cảm thấy lý trí và sự kiềm chế của mình đều đã gần đến cực hạn, đã sắp không khống chế được chính mình.
Trong lòng dường như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, bởi vì không biết sau khi núi lửa phun trào sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên anh phải liều mạng để ngăn chặn lại.
Hoặc là nói anh biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh không muốn thừa nhận sự thật.
Căn phòng không bật đèn nên rất tối, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, trong suốt như mặt nước, nhưng trong lòng anh lại rối loạn, không ngừng dao động. Anh phải bình tĩnh.
Trong phòng không có điều hòa, rất nóng, anh đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu cho không khí tràn đầy phổi, rồi lại gắng sức thở ra, ép sạch không khí từ trong ra ngoài.
Vẫn còn nóng.
Anh muốn hút thuốc.
Vô cùng muốn.
Anh đã không hút thuốc hơn một tháng, chính xác thì là sau khi tới Vân Sơn anh không còn hút nữa.
Anh vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn cho cô xem.
Thật ra anh không nghiện thuốc lá, nhưng bây giờ lại đột nhiên thèm thuốc, cần gấp một điếu thuốc để giữ bình tĩnh, nếu không anh sẽ luôn nghĩ đến quả đào ngốc kia.
Anh rất chắc chắn, sau khi anh rời đi, Tô Yến nhất định sẽ tới tìm cô.
Cô đã thích anh ta nhiều năm như vậy, mặc dù bây giờ đã buông bỏ chấp niệm, nhưng ai có thể bảo đảm cô sẽ không thích anh ta lần thứ hai?
Cuối cùng, trong đầu của anh cũng chỉ còn lại một suy nghĩ: Cô sẽ ở bên cạnh Tô Yến, nhất định cô sẽ ở bên Tô Yến.
Chỉ cần nghĩ đến đây, anh lập tức hoảng sợ, trái tim như có một bàn tay nào đó bóp chặt, có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào.
Anh không chấp nhận được kết quả này, chết cũng không chấp nhận được.
Anh không muốn cô ở bên Tô Yến, thậm chí không muốn quay về Đông Phụ. Anh muốn ở lại bên cạnh cô, trông chừng cô thật kỹ, không cho bất cứ ai có cơ hội đến gần.
Anh còn có thể cảm giác được hô hấp của mình rất nóng, giống như có một ngọn lửa trong cơ thể, nóng đến mức làm anh cảm thấy khó chịu.
Anh chưa bao giờ nóng nảy như vậy.
Sau khi hít sâu vài hơi, anh dần lấy lại được chút lý trí.
Lý trí nói cho anh biết, không thể tiếp tục đợi ở đây nữa, đợi nữa anh sẽ chết.
Nhưng mà ngay khi anh chuẩn bị rời đi, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Cô đã về nhà.
Sau khi mở cửa nhà Đào Đào mới phát hiện ra trong nhà lại không bật đèn, vừa đóng cửa chống trộm, cô vừa nhanh chóng nhấn công tắc bên tường.
Đèn không sáng.
Đây là một ngôi nhà cũ, mùa hè lượng điện tiêu thụ cao nên thường xuyên bị cúp điện.
Giây phút cô nhận ra là điện đã mất, Đào Đào không hề suy nghĩ mà lao về phía phòng anh, vừa căng thẳng vừa lo lắng gọi tên anh: “Trình Quý Hằng.” Sau khi mở cửa phòng, cô nhanh chóng chạy về phía anh, ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng lại kiên định an ủi anh: “Đừng sợ, em ở đây, em sẽ ở cùng anh.”
Trình Quý Hằng hoàn toàn không ý thức được mình đang ở trong bóng tối, thậm chí không cảm nhận được chút sợ hãi nào.
Khoảnh khắc cô nhào vào lòng mình, cả người anh cứng đờ, nhưng lý trí vẫn luôn căng ra trong đầu lại đột nhiên đứt đoạn.
Vỡ tan tành.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.
Đào Đào cũng đang ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ vẻ quan tâm và lo lắng.
Cô đã nhìn thấy dáng vẻ của anh trong bóng tối và biết anh sợ hãi như thế nào, vì vậy cô lo lắng.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Trình Quý Hằng nhìn thấy vành mắt của cô vẫn đỏ, nhất định là vừa nãy ở dưới tầng cô đã khóc.
Chính anh đã làm cô khóc.
Trưa nay cũng vậy, anh cũng làm cô khóc.
Anh cảm thấy mình thật đáng chết.
Trong vẻ mặt của anh ẩn giấu quá nhiều cảm xúc, trông rất u ám, Đào Đào không hiểu, chỉ nghĩ là anh đang sợ hãi.
Cô muốn an ủi anh, xoa dịu tâm lý sợ hãi của anh.
Do dự một lát, cô nhẹ giọng gọi: “Trình gấu con.”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại có sức mạnh vô cùng to lớn, sức mạnh mê hoặc lòng người.
Vào lúc đó, sự kiềm chế của Trình Quý Hằng cũng sụp đổ, núi lửa trong lòng hoàn toàn phun trào, nhưng anh lại càng tỉnh táo.
Anh biết kế tiếp mình muốn làm gì, rất chắc chắn.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, mặt không chút biểu cảm, mở miệng nói: “Trình gấu con là tên em có thể gọi sao?”
Đào Đào ngẩn ra, cảm thấy mình hình như đã xúc phạm đến anh, vội vàng xin lỗi: “Xin…”
Chữ thứ hai còn chưa kịp nói, môi cô đã bị chặn lại.
Hai tay anh nâng má cô, dùng môi của mình chặn môi cô lại, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ mở răng và môi của cô ra, mặc sức dây dưa với cô.
Anh đã muốn làm chuyện này từ lâu, muốn biết môi của cô có ngọt hay không.
Bây giờ anh đã biết rồi, rất ngọt, còn rất mềm.
Càng hôn anh càng lún sâu, giống như bước một chân vào nơi mềm mại, cuối cùng không thể thoát ra được nữa.
Anh cảm thấy khát khao.
Anh chưa bao giờ có cảm giác thiết tha như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào.
Anh muốn cô, muốn chiếm cô làm của riêng, không thể kiềm chế được suy nghĩ đó.
Giây phút hoàn toàn mất kiểm soát, anh đặt cô ở trên giường, hai tay chống ở hai bên cơ thể của cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô, hô hấp vừa dồn dập vừa nóng bỏng, giọng anh khàn khàn: “Em theo anh đi.”
Từ lúc bị hôn Đào Đào đã không thể suy nghĩ bình thường được nữa, trong đầu hỗn loạn như có pháo hoa đang nổ, to lớn và sáng ngời đến mức chói mắt, làm cho cô choáng váng.
Cô nhìn Trình Quý Hằng đang ở trên người cô, trong ánh mắt ngoài mờ mịt ra còn có hoảng hốt.
Cô không phải là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, hoàn toàn có thể hiểu được ý của anh.
Hơn nữa cơ thể của anh cũng đã nói lên tất cả.
Trái tim của cô bắt đầu đập nhanh hơn, hơn nữa còn đập mạnh đến mức toàn bộ lồng ngực như sắp nổ tung. Hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, đồng thời rất nóng, giống như có ai đó đang đốt một mồi lửa trong cơ thể của cô.
Vừa rồi lúc anh hôn cô, cũng không chỉ đơn thuần là hôn môi.
Trời mùa hè nên cô mặc rất ít, mỗi một động tác của anh đều đang trêu chọc thần kinh của cô, khiến cả người cô phát run, giống như bị điện giật vậy.
Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lúc nhất thời đương nhiên không biết phản ứng của mình đúng hay không, thậm chí không biết tiếp theo nên làm gì.
Chỉ là cô hoảng hốt, giống như chú thỏ bị thợ săn bắt được, run lẩy bẩy, không biết phải làm sao, hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.
Bốn mắt nhìn nhau, cô rất căng thẳng, căng thẳng đến mức vành mắt đỏ lên.
Trình Quý Hằng cứng đờ, anh không muốn làm cô khóc nữa.
Nếu cô đã không muốn, vậy thì quên đi.
Anh cố gắng lôi lại chút lý trí trở về, áp chế sự khô nóng trong cơ thể xuống, nói với cô: “Xin lỗi.”
Nhưng mà ngay lúc anh chuẩn bị đứng dậy, Đào Đào bỗng nhiên ôm lấy cổ của anh, cô cũng không biết tại sao lại ôm lấy anh, đó hoàn toàn là động tác trong vô thức.
Cô chỉ biết mình không muốn anh rời đi.
Thân thể kề sát, cô cảm giác được cả cơ thể của mình đang nóng lên, hơn nữa còn là nóng từ trong ra ngoài.
Trong lòng cô tự hỏi: Sẵn sàng theo anh không?
Đáp án là sẵn sàng, cô sẵn sàng theo anh.
Sau khi xác định được tâm ý của mình, cô lấy hết dũng khí, chủ động hôn lên môi anh.
Một chút lý trí cuối cùng của Trình Quý Hằng lập tức biến mất trong nháy mắt, lại đè cô xuống giường lần nữa.
Anh không muốn quan tâm Đông Phụ hay Vân Sơn, sự thật hay trò tiêu khiển nữa, bây giờ anh chỉ muốn Quả Đào này. Anh muốn hái cô từ trên cành cây cao xuống, nâng ở trong lòng bàn tay, đừng ai hòng cướp đi.
—
*Tác giả có lời muốn nói:Hôm qua đọc bình luận, thật sự rất buồn cười, có rất nhiều chị em đã để lại bình luận: Mau làm cho xong đi, bảo Trình chó mau nhanh lên! Tôi muốn thấy Đào Tử và Quả Đào Nhỏ!
Trình chó ở trong mắt mọi người, có lẽ chỉ là một cái máy sinh sản không có cảm xúc. [Đầu chó.jpg]