Mạo Bài Đại Tướng Quân

Chương 2 : Chương 2




Gã béo nhè nhẹ mở mắt, đôi mắp nhíp lại mê mê hồ hồ hóa thành một đường thẳng nhìn quanh căn phòng. Không lâu sau, đường thẳng đó đột nhiên phóng đại. Gã béo cổ vươn dài ra, mắt thiếu chút rớt khỏi tròng: “Đó là cái gì? Điểu nhân có cánh?” Gần cửa sổ, bên cạnh cự li cách hắn chưa đến 5 trượng đặt một cái lồng vàng kim, cái lồng cực kỳ tinh trí, tinh trí đến mức mỗi thanh nan tựa hồ đều qua mài dũa tử tế. Trong lồng, là một tiểu nữ nhân cao chưa đến xích (khoảng gang tay người lớn), sau lưng có sáu đôi cánh nhỏ mỏng như cánh ve sầu, đôi tai dài dài. Đúng thế, đích xác là một tiểu nữ nhân, một người cao chỉ xích, tiểu nữ nhân thân như ngọc khắc. Gã béo nỗ lực dụi dụi mắt, sau đó than 1 tiếng, miệng ngoác ra chửi: “ảo giác, tuyệt đối là sau khi trọng thương xuất hiện ảo giác, nếu không làm sau lại xuất hiện điểu nhân?” Gã béo cảm thấy bi ai cho chính mình, rõ ràng hắn đã trốn đủ xa, xong vẫn bị chén liều thuốc kim thương bất đảo (^^ liều thuốc quý ông cần) đó là máy bắn đá ném trúng. Tuy nhiên vẫn còn đáng ăn mừng, một khối đá to vài trăm cân, qua máy bắn đá ném đi, thế rơi xuống không dưới vài ngàn cân, xong tuy vậy hắn vẫn không chết. Tại lúc gã béo đang tự hào hảo nhân được hảo báo, một thanh âm như chuông bạc reo truyền tới tai gã béo: “ngươi, gã béo vạn ác, nhanh nhanh thả ta ra” Gã béo ngẩn người, sau đó đôi mắt lần nữa lồi cả ra, vươn dài cổ nhìn sang bên lần nữa, chỉ thấy trong lao lung, điểu nhân chính đang hay tay chống nạnh, mặt giận dữ nhìn hắn. “trời ạ, lẽ nào đầu ta bị đập xuất hiện vấn đề à?” bị điểu nhân mắng mỏ, gã béo không chút tức giận, ngược lại mặt càng lúc càng méo mó, càng lúc càng bi ai. “Hoắc Thanh, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!” sau nửa ngày, từ miệng gã béo từ từ rỉ ra vài câu, dạng tử nghiến răng nghiến lợi tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người được nhắc đến. Ta thịt nhiều là gã béo, thế còn ngươi là cái gì? Dài đôi cánh tức là điểu nhân à? Gã béo ngoảnh mặt, mắt lục lục chuyển nhìn điểu nhân mắng. “phóng… ta là ngân nguyệt sâm lâm là công…” điểu nhân tức tối nói, nhưng sau đó tưởng đến điều gì, lập tức dùng đôi tay nhỏ bít chặt miệng lại. Gã béo đang muốn tiếp tục trêu, lúc này, nghe thấy cửa “lạc chi” một tiếng, một người nữ phó tóc màu lam, thân mặc bộ đồ trắng tiến tới, cười nhẹ nói rằng: “thiếu gia, cuối giờ trưa là giờ khảo thi rồi” Bàn tử ngẩn người, cứng như bức tượng hóa đá luôn, tóc màu lam, tại Đại tống quốc làm sao có nữ nhân tóc màu lam, kể cả những người từ ngoại quốc tới cũng tuyệt đối không có khả năng có màu tóc này. Với cả, thiếu gia là tại sao. Hắn là Đốc phủ Đại Tướng quân của Đại Bí triều, một người chưa đến 20 tuổi mà đã có thể cũng Thần Tướng của Đại Dận triều ngang hàng. Gã béo tưởng tới điều gì, lộ ra vẻ mừng húm, sau đó cười ngốc nghếch tự nhìn tay mình: “đây là một giấc mộng, đây tuyệt đối là một giấc mộng, sở dĩ đánh xuống sẽ không đau” Sau đó chỉ thấy tay hắn vung mạnh, chỉ nghe “ba” một tiếng, mặt gã béo xuất hiện thêm 1 bàn tay hồng hồng, “mẹ kiếp….” gã béo như đứng trên bàn tay tiên, nhảy mạnh từ trên giường, lại “đông” một tiếng, đỉnh đầu hắn đập vào khối bản gỗ còn rắt hơn sắt phía trên giường. Một cái bao tiếp theo xuất hiện, giống như sắp mọc thêm sừng vậy.

Gã béo khóc rồi. “con mẹ nó đau quá!” gã béo triệt để ngồi trên giường, hai tay ôm đầu, mặt đầy vẻ khổ sở, đôi mắt nhiễm hồng dưới ánh sáng thông qua khe cửa sáng lấp lánh, nước mắt rưng rưng, như một oán phụ. Thanh Âm lăng lăng nhìn tất cả, nàng không hiểu được tại sao hôm nay thiếu gia gặp vấn đề gì? Tự tát mình, sau đó tự nhảy lên nhảy xuống, như một con khỉ đột. Thiếu gia, không cần khẩn trương, thiếp qua nhờ Kiệt Tư Tạp chủ giáo? Thanh Âm đam tâm hỏi gã béo. Kiệt Tư Tạp? Chủ giáo? Gã béo triệt để choáng, sau khi nhìn xung quanh, hữu khí vô lực ngồi trên giường. Cho đến bây giờ, gã béo chân chính xác định hắn không phải trong mộng, thế nhưng nếu như không phải trong mộng, đây là nơi đâu? “đây là nơi đâu? Gã béo rầu rầu hỏi Thanh Âm” Nơi đây? Thanh Âm hơi kinh ngạc, sau đó hướng gã béo nói: “đây là A Nhĩ Tư thần thánh đế quốc, Thất Tắc La công tước phủ” “vậy ta là ai?” gã béo hỏi tiếp “Thiếu gia của La Tắc Công Tước , La Tắc Hắc Kim,” Thanh Âm nhẹ nhàng nhíu đôi mày như vầng trăng khuyết. “A Nhĩ Tư thần thánh đế quốc, Thất Tắc La công tước phủ, La Tắc Hắc Kim” gã béo như bị thần kinh miệng lẩm bẩm một đống danh từ. Nhìn gã béo, Thanh Âm không còn trấn định được nữa, sau đó vội vã quay người đi ra. Sau khi Thanh Âm đi ra, Gã béo tiếp tục ngẩn người nhìn xung quanh, đột nhiên hắn chợt nhớ ra điều gì, ngạc nhiên nhìn vào trong lòng vuốt ve. Một khối bài vàng vàng xuất hiện trên tay gã béo, trên mặt mảnh bài hiện gã khổng lồ tay cầm búa lúc này hiển hiện rất rõ rệt. “Hổ phù….” Gã béo tâm chí rất vững, nếu không vậy, hắn đã không dưới tình huống thua liên tiếp ba lần, còn tiếp tục cùng Hoắc Thanh, người là Thần Tướng của Đại Dận triều tác chiến. Từ điểm đó có thể thấy gã béo là một người thích ứng rất mạnh, sở dĩ sau khi nghĩ thông một số sự tình, gã béo nhanh chóng tiếp thu cái thế giới hiện tại, thân phận hiện tại. “Thiếu gia, ngươi quả thật không vấn đề gì?” Thanh Âm hơi kinh ngạc nhìn gã béo. “uhm,” gã béo một bên gật đầu một bên tương toàn bộ chú ý lực tại thân người bị gọi là “tiểu tinh linh” trong lồng vàng. Mĩ nữ, nếu như tính về nhan sắc, tiểu tinh linh trong lồng vàng tuyệt đối được tính là mĩ nữ, tuy vậy quá nhỏ, thể hình so với bé sơ sinh còn nhỏ hơn làm cho tất cả nam nhân phải dừng chân. Gã béo hiện tại rất tò mò, cái thế giới này có rất nhiều thứ hắn không thể lý giải, ví dụ như điểu nhân trước mặt, và cả người mà chỉ cần mở miệng niệm chú ngữ, có thể di động ánh sáng, tất cả những điều này đều là những điều ở thế giới cũ không thể có. “Thiếu gia, bởi vì hôm qua mệt mỏi, do vậy quản gia đã xin nghỉ cho thiếu gia một hôm, tuy vậy khảo thi không thể không đến, ” Thanh Âm hơi nghi ngờ nhìn gã béo, nàng dần dần hiểu vì sao hôm qua thiếu gia như bị điên vậy. La Tắc Nhĩ công tước là Nguyên suất của Đế quốc, ba mươi năm trước, tại lúc A Nhĩ Đế Quốc nguy hiểm nhất, hãm nhập cảnh tứ diện sở ca (bốn mặt thụ địch) , chính vị nguyên suất này một tay kéo lại, đem ba quốc gia xung quanh lần lượt đánh lui. Hiện tại Nguyên suất đã bẩy mươi tuổi, chỉ có một con duy nhất, đó là La Tắc Nhĩ Hắc Nhĩ bá tước, tuy bá tước đại nhân cũng là nhất phương danh tướng, tuy nhiên thanh danh không thể sánh với Nguyên suất, song chặn đứng bước chân liên quân của thú nhân bộ lạc tại bắc phương nơi dã tướng dã man hung hoành, đem đinh tại cửa khẩu hiểm yếu Bì tái nhĩ. Còn vị La Nhĩ Hắc Kim Nam tước trước mặt, tức là gã béo, không có bản lĩnh đó, đã gần 18 tuổi rồi, sắp thành niên, song không có một chút năng lực. Văn không thành, võ không đạt, mười phần là một cậu ấm, không, so với đám cậu ấm cô chiêu còn xếp sau, chí ít đám cậu ấm cô chiêu còn học tập được một số kỹ năng phù phiếm, đem đi cua gái, song vị thiếu gia trước mặt, cái gì cũng không biết. Về mưu lược quân sự, thì càng không hi vọng gì thêm, làm sao mà hi vọng một gã béo đến cua gái còn không biết đi học tập mưu lược quân sự? Song vị thiếu gia khảo thi chính lại là mưu lược quân sự, do vậy có khả năng vị thiếu gia hoàn toàn vì không muốn bẽ mặt do đó không đến khảo thi. Nghĩ đến đây, Thanh Âm nhìn gã béo ánh mắt đột nhiên sáng lên: “cánh nhiên có khả năng tưởng đến giả bệnh không đến thi, lẽ nào vị thiếu gia trước mặt này nhận thức được rồi” Nếu như gã béo biết được Thanh Âm nghĩ gì, nhất định sẽ vì chủ nhân trước đây của thân thể cảm thấy bi ai, giả bệnh không đến khảo thi bị coi là nhận thức được, có lẽ ngốc đến mức không còn ngốc hơn. “Thiếu gia, vậy hôm nay….” Thanh Âm cắn nhẹ đôi môi, hơi trầm ngâm một lát, sau đó hướng gã béo nói. Nói chưa dứt, Thanh Âm ngẩn người, từ trong đôi mắt xanh như bảo thạch lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngón tay to phì của Gã béo bị tiểu tinh linh trong lồng cắn chặt, cho dù gã béo có mắng mỏ thế nào, tiểu tinh linh cũng không nhả răng. “điểu nhân nhanh nhả ra, nếu không lát nữa ta thu đôi cánh của ngươi…” gã béo đầy mặt giận dữ, hắn tò mò tưởng trêu “điểu nhân”, không ngờ bị cắn ngón tay, đau a.

Quá nửa ngày, gã béo mới thu hồi được ngón tay, sau khi mắng điểu nhân một câu, hướng Thanh Âm hỏi: gì thế? “Hôm nay thiếu gia có còn muốn xin nghĩ nữa không” Thanh Âm hỏi “xin, vì sao không xin?”nói là ta bệnh chưa khỏi, còn cần tĩnh dưỡng vài hôm,” Gã béo hướng tới Thanh Âm nói, kiếp trước hắn là Đại Tướng quân, song là do muốn cuộc sống tốt hơn nên mới đi làm. Theo cách nghĩ kiếp trước của gã béo là, Đại Tướng Quân nếu như tích lũy đủ quân công, đến mức công cao hơn chủ, có thể được thưởng vị trí “Vương gia khác họ” “Vương Gia”, chân chính Vương gia, đến lúc đó muốn làm gì thì làm, quan trọng nhất là không cần phải làm việc nữa, nên biết rằng đến hoàng đế một ngày còn xử lý quốc sự mệt gần chết , còn luôn luôn phải đề phòng có người lật đổ, còn đám Vương gia thì không cần phải lo. Sở dĩ gã béo lý tưởng lúc đó thành là một gã không cần phải làm gì, có thể lấy thế khinh người, có thể nhận lương bổng đó là Vương Gia khác họ, còn bây giờ, gã béo dĩ nhiên biết được nhà hắn rất là hiển hách, hắn còn bận cái rắm. “lại tiếp rồi….” nghe lời gã béo, Thanh Âm trong mắt vừa lộ xuất nhất tia dị sắc tại thoáng chốc ảm đạm xuống. Kiệt Tư Tạp, đó là Chủ giáo, thần chức nhân viên trong Quang Minh giáo đình địa vị chỉ dưới giáo hoàng và hồng y chủ giáo, hôm qua ông ta dùng đến thần thánh khu tán, nói gã béo không vấn đề gì, tức là chân chính không vấn đề gì. Đến hôm nay vị thiếu gia này lại vẫn dùng cùng lý do, khác nào cho Kiệt Tư Tạp chủ giáo cái tát vào mặt không? Và tuyệt đối không ai tin gã béo. Tưởng rằng gã béo đã thông minh ra, song kết quả tựa như đám hoa nở một bông. Thiếu gia, nếu như thiếu gia không tới, có lẽ sẽ bị công tước đại nhân dùng gia pháp trừng phạt, Thanh Âm diêu đầu, nhè nhẹ than nói. Gia Pháp?... không vấn đề…chẳng qua là gia pháp….” Gã béo và tiểu tinh linh đang đấu khẩu cao trào, buột miệng nói, song lúc hắn lần thứ hai phẩm vị ý nghĩa của từ ngữ, hắn mạnh mẽ phản ứng. Thanh Âm, ngươi nói gì? Gia Pháp? Dạng Gia Pháp nào, Gã béo mặt quạu lên, kiếp trước, tuy nhiên hắn chỉ là một gã cô nhi, song sau khi lập hiển hách quân công, từng bước từng bước lên cao, hắn chứng kiến không ít các thế gia tử đệ bị chấp hành gia pháp, rất là “thảm không thể tưởng” a. “Thiếu gia quên mất hay sao? Vài ngày trước còn….” Thanh Âm kinh ngạc hỏi. “Không, gần đây đầu óc ta có vấn đề, Thanh Âm ngươi nói lại cho nghe” Gã béo liên tục hướng tới Thanh Âm nói. Lần này không đi khảo thi, có lẽ công tước đại nhân sẽ dụng gia pháp nghiêm khắc , thiếp dự tính có thể dùng roi trúc quất vài cái “ Thanh Âm nhè nhẹ cười nói. “roi trúc quất vài cái?” Gã béo nghe đến từ đó, mặt xanh luôn, nói đùa à, dùng roi trúc quất vài cái, không vấn đề gì à? Có lẽ da rách thịt toét là sự kiện không đáng kể. “Đi, vì sao không đi, thi à, vì sao không thi, con mẹ nó chứ” gã béo cắn răng cắn lợi nói. Nhìn Gã béo biểu tình kì dị, Thanh Âm lập tức đờ người, roi trúc quất vài cái chỉ cần bôi một số thuốc đặc chế, lập tực không còn một chút gì đau đớn, thậm chí dùng một đồng bạc, tìm một mục sư là lập tức khôi phục nguyên trạng, trước đây vị thiếu gia này không hề sợ, thế nhưng bây giờ…. Thanh Âm, nghĩ không ra, tuy nhiên vị thiếu gia này nói đi thi, nói chung đó là một việc tốt, sau đó cũng không nói thêm gì, lập tức đi chuẩn bị. “Hanh, điểu nhân” quay lại chúng ta tiếp tục đấu khẩu nhỉ….” Nhìn vào tiểu tinh linh đầy giận dữ trong lồng, miệng chiếm thượng phong, gã béo đắc ý nói.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: