Tà dương như máu, một tòa cổ thành nguy nga đứng lặng lẽ dưới ánh nắng chiều, trên tường thành đứng rậm rạp binh lính, một cây đại kỳ rực rỡ có cán sáng ngời bay múa theo gió, phần phật vang lên.
Mà bên ngoài tường thành, từ phía xa xa nhìn lại là đại doanh liên miên không dứt, doanh trướng liên tiếp giống như hải triều. Một đội hắc sắc thiết kỵ diễu võ dương oai tới lui tuần tra ở bốn phía doanh trướng, khí thế so với một phương cổ thành có tường thành cao lớn cũng không chút kém cỏi.
Đã là thời điểm chạng vạng, ánh sáng hôn ám đối với việc tiến công thập phần bất lợi, cho nên không khí tuy rằng khẩn trương, nhưng nhất thời cũng sẽ không đánh tới.
......
Trên tường thành nguy nga, ngoại trừ rậm rạp binh lính, còn có vài vị tướng quân y giáp rực rỡ cùng một lão già đứng thẳng ở đầu tường, nhìn doanh trướng xa xa phía dưới.
Lão già mặc áo bào rộng màu đen, hai tay chắp sau lưng, thân ảnh tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng lại gây cho mọi người cảm giác đó là cột trống trời, giống như một tòa núi cao làm cho người ta vĩnh viễn ngước nhìn. Hai con ngươi màu đen như giếng sâu không dao động, thoạt nhìn thập phần bình thường, nhưng ánh mắt từ trong đó toát ra lại lợi hại giống như mũi kiếm, tựa hồ có thể cắt mở hết thảy.
"Điều này sao có thể... Gã béo chết tiệt kia vì cái gì không trúng kế... Hắn căn bản không có khả năng biết trước đó là một cái bẫy." Một vị tướng quân mặc áo giáp màu bạc bên cạnh lão già, khuôn mặt trắng trẻo, đột nhiên hung hăng đập tường thành một cái, vẻ mặt không cam lòng.
"Gã béo chết tiệt kia rất đê tiện, hắn ăn con mồi, nhưng không mắc câu..." Lại một tướng quân hình thể gầy gò, tuổi còn trẻ, hai mắt hơi hơi đỏ, trong đó cất dấu một cỗ hỏa diễm ngập trời.
"......"
Một vị lại một vị tướng quân kể ra đối phương vô sỉ, nhưng sắc mặt lão già lại nhàn nhạ, như nước trong ao, nguy nga bất động.
Qua hồi lâu, chỉ nghe lão già nhàn nhạt nói: "Các ngươi đang nói tướng quân Đại Bí quốc sao?"
Thanh âm lão già rất nhẹ, nhẹ giống như tiếng gió nức nở, nhưng mà chính một câu nói như vậy, lại kiến mọi người đều yên tĩnh trở lại.
"Tiêu Minh, ta nhớ rõ khi ngươi tấn công Cách quốc, ở Ngọc Long Hà đã từng lấy ba nghìn quân mai phục, đánh tan ba vạn nhân mã đối phương?" Lão già nhẹ nhàng nói.
"Phải.." Tướng quân có khuôn mặt trắng trẻo kia chắp tay đáp, bất quá tuy là chắp tay đáp, nhưng ánh mắt trong cặp mắt như chuông đồng không có gì tự đắc, ngược lại mang theo một vẻ xấu hổ.
"Âm Dung, nếu ta không nhớ lầm mà nói, ngươi là thế gia đệ tử, mười lăm tuổi tòng quân. Tuy rằng khi đó ngươi chỉ có mười lăm tuổi, nhưng ngươi lại dẫn theo một chi tiểu đội đem cửa Long Khánh thành, đô thành của Đại Thắng quốc phá mở, vì đại quân công phá Long Khánh thành đặt trụ cột." Lão già đem ánh mắt chuyển qua người tướng tuổi còn trẻ.
Tướng quân trẻ tuổi cũng chắp tay đáp, nhưng biểu tình cũng giống Tiêu Minh lúc trước, lộ ra vẻ xấu hổ.
"Tây Tú Hào, ngươi là một tay ta nuôi lớn, ta nhớ rõ, tại Mã Hoa Vũ bình nguyên, ngươi từng dùng kế đập nồi dìm thuyền lấy một vạn người đánh tan mười vạn đại quân Đan An quốc."
"Hồ Tam..."
Lão già nhẹ nhàng nói một câu lại một câu, bộ dáng kia giống như đang kể chuyện xưa cho con cháu mình, êm tai mà nói. Nhưng một đám tướng lãnh này lại giống như bị trách cứ, mặt mang vẻ xấu hổ.
"Các ngươi đều là truyền kỳ, cho dù là quá khứ, đại danh tướng của các nước cũng không hơn được." Lão già nhàn nhạt nói: "Nhưng hiện tại các ngươi đang sợ."
"Nguyên soái..." Nghe lão già nói, sắc mặt các tướng lĩnh đều đỏ lên, chính là trong đó mang theo một cỗ chiến ý lạnh thấu xương.
"Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi sợ cái gì? Sợ gã béo kia sao? Sợ gã béo cơ hồ đã từng bại bởi mỗi một người các ngươi sao?" Lão già nhạt nhẽo cười nói.
"Chuẩn bị chiến tranh đi, sáng sớm sẽ bắt đầu. Bàn Thạch quan, ngàn năm hùng quan, lại có các ngươi, gã béo kia có tấn công cũng không phá được..." Lão già nhàn nhạt nói, nhưng ánh mắt như điện kia lại khiến người khác không khỏi trở lên kiên định.
......
Trong liên miên không dứt lều trại có một tòa doanh trướng rất không hợp nhãn ở phía cuối cùng quân doanh, doanh trướng rất cũ kỹ, cũ thậm chí có thể làm cho người ta ngửi được một mùi vị mốc meo, tại Đại Dận quốc, chỉ có tù binh mới có thể bị giam ở trong này. Nhưng chính là như vậy, xuyên thấu qua khe hở phía trước doanh trướng hướng về bên trong nhìn lại, lại sẽ phát hiện một gã béo đôn hậu thành thật ngồi trước bàn đọc một tờ chiến báo.
Trên người gã béo này mặc một thân giáp trụ dính đấy tro bụi, nếu không phải ánh nến lay động, sợ là căn bản không nhận ra đó là áo giáp.
"May mắn ta bố cục trước, nếu không mà nói, hiện tại đã bị làm bắt làm tù binh đi." Gã béo đôn hậu thành thật đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiếp theo gã béo tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại ngây ngốc nở nụ cười, đem chiến báo bỏ sang một bên, thì thầm: "Bất quá... Mười vạn đại quân, chịu thiệt đi, nên..."
Sau đó chỉ thấy gã béo lại gật gù, nói: "Ngàn năm cổ thành thì thế nào? Vì giờ khắc này ta mưu tính hai năm, ngươi thua... Ha ha."
Gã béo thoáng trầm tư một lát, tiện tay từ trong lòng lấy ra một khối kim sắc hổ phù, mặt trên hổ phù có khắc một người khổng lồ tay cầm búa lớn, bộ mặt dữ tợn.
"Sáng sớm công thành..."
Hổ phù trong tay gã béo dưới ánh nến tản ra kim quang nhàn nhạt, vào lúc này cự nhân trên mặt hổ phù tựa hồ sống lại, có vẻ dị thường thần bí.
......
Chiến hỏa ngập trời, một bên là cổ thành đồ sộ, trên tường thành binh lính phân làm hai tầng, một tầng phía trước đang không ngừng vứt xuống phía dưới đồ vật này nọ, tảng đá, dầu sôi... Cái gì cần có đều có... Mà một tầng bên ngoài đang bắn ra mưa tên che khí trời, tên như mưa, đông nghìn nghịt làm cho người ta cảm thấy một loại lạnh lẽo thấu xương. Mà một bên còn lại là doanh trướng liên miên không dứt, trước doanh trướng rậm rạp binh lính đang hướng về cổ thành đánh sâu vào, thế công mãnh liệt giống sóng thần hung hăng va chạm vào thành tường.
Thang, xe bắn đá, tháp tiễn... Khí giới công thành, thủ thành cái gì cần có đều có. Song phương đều chuẩn bị đầy đủ. Một bên là thành trì chắc chắn hơn nữa có năm vạn đại quân, mà một bên còn lại là hai mươi vạn quân đội.
Trên mặt nhân số là gã béo chiếm ưu thế, nhưng dưới thành trì chắc chắn, điểm ấy ưu thế dĩ nhiên hoàn toàn không đủ, thậm chí có thể nói gã béo chiếm hoàn cảnh xấu. Bởi vì hắn phải đối mặt chính là toà thành, cửa ải trăm năm chưa từng bị công phá.
Dưới tường thành đã biến thành một mảnh đỏ sẫm, máu róc rách hội tụ thành dòng suối nhỏ, trên mặt đất gồ ghề chảy lan tràn. Thi thể, không thể đếm hết thi thể, dưới tường thành thi thể giống như hạt cát tùy ý có thể thấy được.
Không vẻn vẹn là dưới tường thành, đầu tường cũng có người bị chết như thường, máu đỏ bừng theo khe hở tảng đá trên vách tường thành chậm rãi chảy xuống.
"Hoắc Thanh, một thế hệ quân thần..." Từ xa nhìn lão già mặc hắc y ngạo nghễ đứng thẳng trên đầu tường, gã béo nhẹ nhàng thì thầm trong miệng.
Gã béo đang nhìn Hoắc Thanh, đồng dạng Hoắc Thanh cũng nhìn gã béo.
"Ngươi muốn công phá toà thiên cổ hùng quan này như thế nào?" Hoắc Thanh nhàn nhạt nói. Bàn Thạch quan tường thành chắc chắn, cao không thể leo tới. Hơn nữa năm vạn đại quân phòng thủ từ chính diện, muốn công phá, ngay cả có năm mươi vạn người cũng không có khả năng. Muốn từ hai phía sau trước sau giáp công, vậy càng không thể. Toà hùng quan này chặt chẽ nằm giữa hai ngọn núi. Hai ngọn núi nguy nga đứng vững, thẳng tới tận trời, mà sơn đạo lại uốn lượn quanh co, chỉ cần không cẩn thận một cái là có thể từ trên núi rơi xuống.
Quỷ Kiến Sầu, đây là hộ săn bắn dưới chân núi miêu tả hai ngọn núi kia. Từ đó có thể biết được, này hai ngọn núi này hiểm ác đến tột cùng như thế nào.
Đương nhiên cũng không phải không thể thông qua, nhưng đó là dưới tình huống nhân số rất ít, nếu quân đội muốn thông qua, như vậy cơ bản là một chuyện không có khả năng.
Trừ phi tiêu tốn mấy tháng, thậm chí một năm thời gian mới mới có thể để một vạn quân thông qua nơi này. Mấy tháng, một năm... Đến lúc đó, hết thảy đều đã xong... Còn nói chuyện phá quan gì?
......
Nhìn Hoắc Thanh, mơ hồ chỉ có thể thấy một cái bóng đen, gã béo đột nhiên nhợt nhạt cười nói: "Cáo già, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, thế nhưng lần này ngươi lại tính sai, hai năm trước ngươi làm cho ta thành con thỏ bị truy đuổi, ta liền để lại ở trong này một vạn quân đội..."
Gã béo tay cầm hổ phù, mệnh lệnh phó tướng lại tăng mạnh cười độ công thành. Một phương trên tường thành tuy nghi hoặc gã béo vì cái gì tiến công không cần mạng, nhưng cũng liều mạng tử thủ, lúc này một phương của gã béo thương vong đã tới một trình độ kinh người.
Song phương đều chém giết đến đỏ mắt trên chiến trường. Nhưng chiến cuộc luôn luôn giằng co.
Rốt cục...
Một trận tiếng tê giết mơ hồ từ phía sau Hổ Lao quan(1) truyền đến, tiếng tê giết kia càng lúc càng lớn, đến cuối cùng đúng là giống như tiếng vang của sông Trường Giang và Hoàng Hà chạy chồm.
Lúc này trên tường thành rối loạn...
"Đánh, Triệu Thương, hạ lệnh cho ta, đem tất cả quân đều quăng vào đi..." Thấy một màn như vậy, gã béo kiêu ngạo giống như gà trống mãnh liệt huy vũ hổ phù trong tay.
Hắn muốn thắng, đối phương lại là quân thần, quân thần đã từng đả bại hắn mười lần. Nếu không phải thần kinh gã béo đủ cứng, sợ là sớm đã ngã không gượng dậy nổi.
Rốt cục, gã béo rốt cục có thể hoàn toàn chiến thắng con cáo già kia. Hắn như thế nào có thể không mừng như điên?
Vào lúc này gã béo đã có thể tưởng tượng ra, biểu tình của Hoắc Thanh cùng một đám tướng lãnh từng truy đuổi hắn giống gà bay chó sủa...
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng "Gào thét", gã béo cau mày hướng lên bầu trời nhìn, vừa nhìn thấy, ánh mắt gã béo nhất thời biến thành hai cái chuông đồng.
Chỉ thấy một khối cự thạch to lớn vô cùng hướng về bên này đập lại.
"Ngựa lặc đồng xu..." Nhìn khối cự thạch kia, gã béo giơ hổ phù không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, xe bắn đá của Đại Dận quốc có thể bắn ra khoảng cách bất quá năm trăm trượng mà thôi, mà vị trí của hắn lại có khoảng cách với bên kia tường thành một ngàn trượng... Bất quá muốn trốn căn bản không còn kịp rồi, chỉ thấy tay trái gã béo mạnh mẽ dựng lên ngón giữa, trong miệng hộc ra vài từ...