Manh Phu Tướng Quân

Chương 65




Buổi sáng hôm sau, đoàn người hộ tống Triệu Thiên Minh tiếp tục lên đường. Lúc rời khỏi phòng đã thấy Lữ Dữ Toàn chờ sẵn bên ngoài, y vốn định xem như không khí mà phớt lờ, nhưng đối phương làm sao cho y cơ hội đó.

"A Minh!" Lữ Dữ Toàn gọi: "Ngươi đang cố tránh mặt ta sao?"

Nguyễn Vũ Kỳ đi bên cạnh Tiểu Minh Ngốc không nhịn được mà đau lòng thay, tuy hắn không biết rõ mối quan hệ giữa cả hai, nhưng bộ dạng người này hiện tại rất đáng thương, một bộ ủy khuất khiến kẻ ngoài cuộc như hắn cũng phải xót xa. Trái ngược, Triệu Thiên Minh lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, ngay cả liếc mắt cũng lười phản ứng.

"A Minh!" Lữ Dữ Toàn gọi lần nữa, nhưng Triệu Thiên Minh vẫn không hề để tâm, ánh mắt trước sau chỉ đặt lên người Tàn Thư, giống như cả thế giới của y chỉ duy mỗi kẻ đó, còn hắn căn bản chẳng phải là sự tồn tại đáng được nhắc tới. Lữ Dữ Toàn căm hận, hận Tàn Thư đã chiếm đoạt nam nhân hẳn yêu nhất trên đời, hận lão hoàng để đã gián tiếp chia rẽ uyên ương, càng hận tạo hóa trêu ngươi, tại sao người sánh vai bên cạnh Triệu Thiên Minh lại không phải là hẳn cơ chứ.

Không muốn cùng đối phương diễn kịch, Triệu Thiên Minh ỉu xìu ngã vào lòng Tàn Thư, để thê tử dìu mình ra xe ngựa: "Thư Thư, đi thôi."

"Hử?" Rất nhanh Nguyễn Vũ Kỳ mới phản ứng lại, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, chàng cẩn thận chút."

"Khốn kiếp!" Vị tam hoàng tử nào đó giờ phút này liền bộc phát, cũng chẳng bận tâm địa vị bản thân, tức đến không thở nổi: "Đừng tưởng bốn điện hạ sủng ái ngươi mà làm càn! Triệu Thiên Minh, nói cho ngươi biết, mạng ngươi hiện tại là do ta định đoạt."

Thái độ thay đổi chóng mặt của hắn khiến đám người xung quanh tròn xoe hai mắt, căn bản ai nấy đều bị bộ dạng vô hại kia đánh lừa, ngay cả Nguyễn Vũ Kỳ cũng không lường trước được. Trong số đó, chỉ riêng huynh đệ

Triệu gia và hai ám vệ Lôi Thạch, Triệu Tinh là không bất ngờ mấy, từ lâu họ đã nhìn thấu con người thật dưới lớp mặt nạ giả tạo kia rồi.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Triệu Phong Quảng không nhịn được phải vỗ tay khen ngợi: "Tam điện hạ của ta à, ngài vẫn là nên duy trì hình tượng này đi, cái bộ dạng tươi cười kia thật sự không hợp tí nào."



"Ngươi..." Lữ Dữ Toàn nhận ra bản thân lỡ lời nhưng đã quá muộn, hắn luýnh quýnh muốn giải thích rõ: "Không, A Minh... ta không..."

Triệu Thiên Minh chán ngấy việc phải đối mặt với Lữ Dữ Toàn, tình cảm hắn dành cho mình, từ rất lâu rồi y đã biết.

Thế nhưng tình yêu là thứ không thể ép buộc, giữa cả hai chỉ tồn tại tình nghĩa huynh đệ, vì trân trọng không muốn đánh mất nền y luồn cổ tránh né những cử chỉ thần mật của đối phương, giữ một khoảng cách nhất định.

Sau bao cuộc trốn chạy, cho đến một ngày nhận được lời bày tỏ của Lữ Dữ Toàn, Triệu Thiên Minh chỉ có thể lựa chọn từ chối, cứ nghĩ hắn từ đó sẽ thông suốt, nào ngờ lại ngày càng cố chấp hơn.

"Được rồi, phiền điện hạ tránh đường." Y lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời biện bạch của đối phương.

"A Minh!" Lữ Dữ Toàn kích động muốn vùng dậy, cũng may tỳ nữ Minh Nguyệt nhanh tay cản lại, phải mất một thời gian hắn mới bình ổn được cảm xúc ngồn ngang trong lòng. Khi phản ứng lại đã thấy Triệu Thiên Minh và Tàn Thư bước lên cỗ xe ngựa rời đi.

Đi được một khoảng, Nguyễn Vũ Kỳ lén lút quan sát thái độ phu quân nhà mình, y vẫn như thường lệ nằm dài ra ghế nhắm mắt dưỡng thần. Giống như cảm nhận được cái nhìn chuyên chú của hắn, Triệu Thiên Minh bất ngờ mở mắt, thản nhiên nói: "Em có điều gì muốn hỏi ta à!"

Nếu là người bình thường chắc hẳn sẽ chột dạ quay đi, nhưng Nguyễn Vũ Kỳ là ai cơ chứ? Hắn từ từ áp sát đến, ghé mặt lại gần: "Chàng và vị điện hạ kia là thế nào?"

Triệu Thiên Minh hơi đảo mắt, cũng không có ý định trốn tránh, thẳng thắn tường thuật lại mọi chuyện. Nghe xong, Nguyễn Vũ Kỳ rốt cuộc chắc chắn suy đoán của mình, quả nhiên ánh mắt Lữ Dữ Toàn dành cho y chính là si mê. Cẩn thận đánh giá phu quân ngốc trên dưới một lượt, hắn chậc lưỡi, đích thị rất thu hút ong bướm vây quanh.

Đọc được ý vị trong lòng thê tử, Triệu Minh tướng quân không khỏi kiêu ngạo nhướn mày, nhếch môi cười: "Em nhớ giữ lấy ta thật kỹ đó."



"Um." Nguyễn Vũ Kỳ thành thật gật đầu.

Hành động của hắn trực tiếp làm y á khẩu, tạm thời không biết tiếp lời ra sau.

Mấy ngày tiếp theo vẫn diễn ra như thường, Nguyễn Vũ Kỳ và phu quân khi cần ăn thì ăn, lúc cần ngủ thì ngủ, điều đặc biệt là hạn chế gặp mặt Lữ Dữ Toàn ít nhất có thể. Thời gian này, rảnh rỗi hắn sẽ đem những kiến thức bản thân học được ở kiếp trước, tất tần tật kể lại cho phu quần.

Nghe xong những lời hắn nói, Triệu Thiên Minh hai mắt mở to, từ trước tới nay y hoàn toàn chưa nghĩ đến: "Cách này có tác dụng?"

"Đúng vậy." Nguyễn Vũ Kỳ nói: "Nếu Hạ Dương là vùng hạn hán quanh năm không có mưa, chúng ta chỉ cần dẫn nước từ nơi khác đến, khi tạo đủ độ ẩm không khí, chẳng bao lâu nơi đó cũng sẽ có mưa."

Y vẫn cảm thấy việc này không mấy khả thi: "Khoảng cách vùng khác cũng mất hơn trăm dặm, nếu chỉ bằng sức người, e rằng phải mất hơn ba năm mới đào xong con kênh."

"Chàng thử nghĩ một chút, xây dựng một mô hình tự động dẫn nước tới."

"Lam sao co the?!?"

Nguyễn Vũ Kỳ tươi cười: "Chỉ cần một cánh quạt là được."

"Cánh quạt?" Triệu Thiên Minh nhíu mày khó hiểu.