Nguyễn Vũ Kỳ thật sự mệt, cũng chẳng quản bên ngoài mấy giờ, hắn hiện tại chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.
Vừa nằm xuống giường lại đưa mắt nhìn phu quân, y vẫn đứng một chỗ không động đậy, hắn khó hiểu: "Chàng không ngủ cùng ta sao?"
Triệu Thiên Minh chính là đợi giây phút này, tuy trong lòng vui sướng, bên ngoài lại tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Um, em một mình ta cũng không yên tâm, thôi được để ta đến."
Vừa dứt lời đã thấy y ba bước thành một, nhanh chóng cởi bỏ ngoại bào, nhảy lên giường ngay ngắn nắm xuống bên cạnh hắn. Nguyễn Vũ Kỳ nhìn hành động diễn ra trong tích tắc, chỉ còn biết thở dài lắc đầu: "Đúng đúng, là ta gọi chàng đến. Mau ngủ đi!"
Lúc này tướng quân đại nhân mới xem như vừa ý, ôm nương tử trong lòng chậm rãi nhắm mắt.
***
Lôi Thạch và Triệu Tinh canh gác bên ngoài, nghe thấy tiếng thở đều đặn trong phòng liền đoán được chủ tử đã say giấc, nhưng họ vẫn không dám lơ là dù chỉ một giây. Quan sát thấy A Thạch đang tựa lưng vào tường chợp mắt, Triệu Tinh bẽn lẽn đến gần đưa tay mình nắm lấy tay đối phương, lén cười tủm tỉm. Cứ ngỡ sẽ không bị nhận ra, chẳng ngờ pho tượng bất động Lôi Thạch chợt mở mắt, Triệu Tinh kinh ngạc đã sớm chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, nhưng người nọ chỉ nhìn hẳn không nói gì, bàn tay chủ động đan lấy....
Cái này, cái này là... A Thạch vốn là người kiệm lời, nếu bắt đối phương thừa nhận bằng lời nói dĩ nhiên rất khó, nhưng Triệu Tinh biết, hành động vừa rồi chính là câu trả lời, tình cảm của hắn đã được đáp lại. Ái tình giữa người với người, không nhất thiết phải là lời nói, mà còn là hành động.
Không khí vui vẻ giữa cả hai chẳng kéo dài bao lâu, tỳ nữ hầu hạ bên người Lữ Dữ Toàn từ xa đi đến, lạnh lùng nói với họ: "Ta muốn được gặp Triệu tướng quân."
Lôi Thạch vẫn bất động tại chỗ, Triệu Tinh thấy hắn không muốn mở miệng, đành tự mình lên tiếng: "Xin thứ lỗi, chủ tử bọn ta đang nghỉ ngơi, cảm phiền cô nương quay lại sau."
"Đây là lệnh tam điện hạ, các ngươi muốn chống đối sao?" Nói xong, tỳ nữ nọ liền đẩy mạnh hai người ra hùng hổ xông vào.
Nhung phan ung cua bon ho lai nhanh hon mot buic, dua tay can lai lan nua, Trieu Tinh mat kien nhan noi:
"Thỉnh cô nương tự trọng, nếu không đừng trách..."
Chẳng cho Triệu Tinh nói hết câu, nàng ta đã nhấc chân đá mạnh vào bụng hắn, cũng may cơ thể luôn trong tư thế phòng thủ, nếu một cước vừa rồi đá trúng xương chắc chắn sẽ vỡ nát. Triệu Tinh kinh ngạc nhìn về phía bức tường đằng sau đã lõm thành một lỗ, không nhịn được mà đồ mồ hôi lạnh: "Hảo!"
Tỳ nữ nhếch môi cười khinh, cất bước đi vào, nhưng làm sao có thể...
Lôi Thạch và nàng giao chiến từ trên đến dưới lầu, Triệu Tinh chỉ đóng vai trò người qua đường hóng hớt, dẫu gì hai nam nhần cùng đánh một nữ nhần cũng rất khó coi. Nghe được động tĩnh lớn, Triệu Phong Quảng cũng lồi
Bạch Thanh Sương ra ngoài, thấy rõ người bên dưới liền nhíu mày suy tư.
"Phong Quảng, nàng ta là ai vậy?" Bạch Thanh Sương nói: "Cầm cự lâu như vậy, xem ra võ công rất mạnh."
Lần trước bị ám sát hắn đã chứng kiến cảnh Lôi Thạch và Triệu Tinh giết sạch đám người mặc đồ đen, đủ biết võ công bọn họ không tồi, nữ nhân này đánh lâu như vậy vẫn chưa phân được thắng bại, e rằng thân thủ chẳng phải hạng tép riu bình thường.
Triệu Phong Quảng dán chặt mắt vào người kia, thanh âm không lớn không nhỏ đáp: "Là tỳ nữ bên cạnh tam hoàng tử."
Nằm trên giường Nguyễn Vũ Kỳ bị tiếng va chạm binh khí đánh thức, hắn choàng tỉnh giấc, cố lây tỉnh người nằm cạnh: "Tướng công, chàng nghe thử xem, có phải là tiếng đánh nhau không?"
Triệu Thiên Minh một bộ lười biếng chả buồn nhúc nhích, vươn tay đè lại hắn xuống giường, giọng điệu mè nheo vẫn còn ngái ngủ: "Ngoan ngủ thêm một chút, nhanh thôi sẽ dừng."
Nguyễn Vũ Kỳ nửa tin nửa ngờ nghe theo, chẳng bao lâu âm thanh kia liền biến mất, hẳn chỉ đành bỏ qua.
Cuộc chiến bên ngoài kết thúc bằng tiếng quát của Lữ Dữ Toàn, hẳn ngồi trên xe lăn mặt bị hung đến đỏ vì giận, nhìn đến cánh tay tỳ nữ đang đồ máu, khí huyết lần nữa cuộn trào: "Các ngươi dừng lại hết cho ta!"
Lữ Dữ Toàn cần thận xem xét thương thế nàng, ánh mắt sắc lẹm ném tới như muốn phanh thây Lôi Thạch thành trăm mảnh, nhưng khi lướt thấy bóng dáng Triệu Phong Quảng đang chăm chú đánh giá mình, hắn chỉ có thể tự áp chế lửa giận trong lòng, tùy ý phất tay: "Giải tán đi, không được có lần sau."
Triệu Tinh và Lôi Thạch cúi đầu rời đi, hiển nhiên là chưa từng để đối phương vào mắt.
Lữ Dữ Toàn lúc này không rảnh bận tâm đến hai người: "Minh Nguyệt, ta đưa nàng đi băng bó."
Tỳ nữ gọi Minh Nguyệt đơn giản gật đầu, theo hắn trở về phòng.
Triệu Phong Quảng chứng kiến hết thảy mọi việc, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một dự cảm khó tả.