Manh Hôn Ách Giá

Chương 15: Ta xem ai dám!




Ta xem kẻ nào dám.”

Một giọng nói quen thuộc từ ngoài điện vang lên, mọi người trong điện đồng thời quay lại nhìn. Chỉ thấy Ngũ hoàng tử được truyền đã mang theo đội ngũ xuất kinh lại xuất hiện ở đây, một thân khôi giáp, phía sau dẫn theo viện binh.

“Uyên Nhi!” Hoàng thượng vẫn còn đang ngồi dưới đất trông thấy người đang đến, không nén nổi kích động kêu lên thành tiếng.

Ngũ hoàng tử khoan thai sải bước vào đại điện, trước tiên hành lễ với Hoàng đế: “Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội.”

“Uyên Nhi!” Hoàng đế tựa vào cánh tay Thường Thịnh miễn cưỡng đứng lên, chỉ vào Đại hoàng tử nói: “Nghiệt tử! Uyên Nhi, giúp trẫm bắt nghiệt tử này lại.”

Không ngờ được Ngũ hoàng tử đột nhiên xuất hiện, Đại hoàng tử thoáng sửng sốt, trên mặt không hiện lên vẻ gì, trong lòng lại âm thầm tính xem mắt xích nào của kế hoạch đã xảy ra vấn đề, sau đó cười ha ha: “Ngũ hoàng đệ, biệt lai vô dạng* nhỉ.” Trên mặt tươi cười, nhưng trong mặt đều là hận ý cay độc của huynh đệ cùng cha khác mẹ.

*Biệt lai vô dạng: Là một lời chào sau khi tạm biệt hoặc đoàn tụ, mang ý là không xảy ra chuyện gì xấu sau khi chia tay.

“Hoàng huynh không phải cho rằng ta đã lấy được bản đồ kho báu sao? Ta còn cho rằng thủ hạ của hoàng huynh làm việc chu toàn hơn ta chút chứ.”

“Ngươi!”

“Có phải Hoàng huynh rất tò mò, rằng tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này không? Vì sao ta lại biết rõ đêm nay ngươi sẽ bức vua thoái vị không?” Ngũ hoàng tử đi đến gần hắn, mỗi một câu nói đều như đâm trúng tim đen của hắn.

Đại hoàng tử lui ra sau cách xa Ngũ hoàng tử, sự xuất hiện của Ngũ hoàng tử đã khiến cho kế hoạch ban đầu của hắn tàn thành mây khói, hiện tại hắn cũng không bất chấp nhiều như vậy, chỉ cần cấm vệ quân vẫn ở trong tay mình, ngày đó không kẻ nào thắng được hắn, nghĩ đến đó bèn giơ cao tay hô: “Cấm vệ quân nghe lệnh, Ngũ hoàng tử ý đồ mưu hại tân đế, mau chóng bắt lại nhốt vào địa lao.”

Lệnh hạ như núi, nhưng cấm vệ quân giống như không nghe thấy nửa chữ, vẫn đứng im lù lù bất động.

Đại hoàng tử nhìn quanh một vòng, không một ai động thủ, hắn sốt ruột nói: “Hỗn xược! Ngay cả lời ta nói cũng không nghe sao? Mau động thủ đi! Cấm vệ trưởng! Còn không ra tay trẫm giết các ngươi!” Giữa lúc đó, trông thấy phía sau đám người lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, thế mà lại là ảnh vệ lúc trước thư từ qua lại: “Ngươi! Thì ra là ngươi!” Sau đó ngã ngồi trên mặt đất.

“Chắc hoàng huynh không biết, trong hoàng cung này, có bao nhiêu tai mắt của ta.” Ngũ hoàng tử nói xong ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng cong lên, cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai hắn mấy câu.

Đại hoàng tử trợn to hai mắt, không tin vào chuyện mình nghe được: “Không thể nào! Các ngươi, các người khi nào thì…”

“Việc này không nhọc Hoàng huynh lo lắng.” Dường như ngón tay sau lưng ngoắc ngoắc, cấm vệ quân bên cạnh mau chóng vây kín Đại hoàng tử.

“Các ngươi đừng lại đây.” Đại hoàng tử nhìn thế cục của mình đã mất, rút ngự hoàng kiếm trong tay chém loạn xạ xung quanh, ngăn cấm vệ quân ngoài hai bước, “Trẫm mới là Hoàng thượng! Trẫm mới là Hoàng thượng! Trẫm phải giết hết đám nô tài các ngươi!”

Chém vào không khí mấy nhát, nâng tay giơ kiếm lên, chỉ vào Ngũ hoàng tử, người có một nửa dòng máu trong người giống hắn, cảm xúc dường như vỡ tan: “Vì sao lại là ngươi! Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cho dù là đọc sách hay là mưu lược, kẻ thắng đều là ngươi! Vì sao ngươi lại muốn cản trở ta! Vì sao!”

Đối với gương mặt không có biểu tình gì kia, hắn như quay về thời bảy tuổi cùng đám hoàng tử luận võ năm ấy, rõ ràng là hắn thắng, nhưng Đế Hậu và các đại thần đều chỉ nhìn thấy kẻ gọi là đệ đệ hắn, khen người đó tài năng xuất chúng, khen người đó bình tĩnh tự kiềm chế. Mà mình với tư cách người thắng cuộc, lại trở thành kẻ diễn trò trong trận luận võ ấy. Hắn hận những người này, càng hận “Đệ đệ” khắp nơi chĩa mùi dùi vào hắn kia.

“Kỳ Uyên, có những lúc ta hy vọng ngươi cứ thế chết đi.” Cấm vệ quân thừa dịp hắn lơi lỏng, xông lên lôi hắn đi ra ngoài cửa.

Khi đi ngang qua, Đại hoàng tử rút ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo, xoay người đâm vào Ngũ hoàng tử.

“A!” Không biết hai mũi tiêu bay tới từ nơi nào, cắm vào cẳng chân và cánh tay, Đại hoàng tử theo tiếng kêu ngã xuống đất, cấm vệ quân lại vây lấy hắn lần thứ hai, không đếm xỉa đến miệng vết thương dùng dây thừng trói hắn lôi ra ngoài.

“Không! Các ngươi buông trẫm ra! Trẫm mới là Hoàng thượng! Các ngươi đây là đại nghịch bất đạo! Trẫm phải giết các ngươi! Trẫm mới là Hoàng thượng!”

Ngũ hoàng tử nhìn theo bóng lưng kia đi xa dần, giống như đang nhìn một người xa lạ, trong mắt không có bất kỳ một tia gợn sóng nào. Sinh ra trong nhà đế vương, là chuyện vô tình nhất.

Sự tình giải quyết xong xuôi, Hoàng đế được Thường Thịnh dìu đứng bên cạnh: “May là Uyên Nhi tới kịp lúc, chế trụ được nghiệt tử này, bằng không đúng là đại nạn của Kỳ Quốc, trẫm cũng chẳng có mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông.”

Ngũ hoàng tử không quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, những người đó lại vây quanh Hoàng đế một lần nữa.

“Đây, Uyên Nhi, đây là chuyện gì?”

Phong ba khác chưa qua bão táp khác đã tới, dù là Thường Thịnh đã tiến cung mấy chục năm, chứng kiến chuyện này mặt vẫn có chút kinh ngạc, ông ta đã nghĩ đến sẽ có một ngày xảy ra việc tranh giành ngôi vị từ lâu, nhưng khi thời điểm đó đến vẫn cảm thấy ngoài dự đoán. Hôm nay, sợ là không thể ra khỏi Kim Loan Điện rồi.

“Phụ hoàng, nếu hoàng huynh nói tuổi tác phụ hoàng đã cao, vậy chi bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho tốt đi, bảo dưỡng tuổi thọ.” Kỳ Uyên cười nói.

“Nếu phụ hoàng vẫn còn đang chờ kho báu giấu trong bản đồ, vậy thì có lẽ phải khiến phụ hoàng thật vọng rồi.” Nhặt lên ngự hoàng kiếm mà Đại hoàng tử vừa đánh rơi, Ngũ hoàng tử nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, sờ sờ hoa văn trên thân: “Người cẩn thận nghĩ xem, bản đồ kia rốt cuộc là thật hay giả.”

Hoàng đế hoảng hốt lùi ra sau hai bước: “Ngươi, ngươi nói gì, sao các người lại biết…”

“Bởi vì ta.” Thanh âm từ trong góc vang lên. Hoàng đế xoay người tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, ở phía sau long ỷ, một bóng người bước ra, tới khi nhìn rõ người tới, cả kinh không nói nên lời.

Người xuất hiện, chính là Lục Nghiêu đã xuất quân ra biên quan bấy lâu.

Lục Nghiêu bước tới đứng trước mặt ông ta, động tác không thay đổi, ngoài miệng lại nói lời cung kính: “Thần bái kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế.”