Manh Hôn Ách Giá

Chương 14: Bức vua thoái vị




Bên trong vang lên tiếng đồ sứ đổ vỡ, trên mặt đất quỳ đầy kẻ hầu người hạ, cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ không cẩn thận chọc vào chủ tử thì ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi.

Đại hoàng tử phất tay cho tất cả những hạ nhân không liên quan lui xuống, chờ cửa đóng rồi mới bước lên vài bước, nhỏ giọng hỏi ảnh vệ đang quỳ: “Hoàng đế bí mật phái ngũ hoàng tử ra ngoài rồi sao?”

“Vâng, hôm qua đã xuất phát rồi ạ.” Ảnh vệ trả lời.

“Tô Văn Thanh đâu, không phải nói là đã lấy được bản đồ kho báu rồi sao?”

“Tô đại nhân cũng đã xuất phát từ sớm rồi ạ.”

Đại hoàng tử ngồi lại ghế chủ tọa, một tay nắm chặt trên ghế, nhéo nhéo mi tâm: “Ngươi lập tức quay về chuẩn bị, chỉnh đốn đội cảnh vệ riêng. Thuận tiện thông báo cho cấm vệ quân, giờ hợi tối nay, ta muốn tiến vào Kim Loan Điện.”

“Vâng.”

Hoàng cung.

Hoàng đế vừa ngủ, gần đây Ngũ hoàng tử vừa dẫn theo mấy vị tiên đạo luyện ra tiên đan mới, ông ta dùng xong còn cần một khoảng thời gian thích ứng, đến tối sẽ cảm thấy chân tay vô lực, đầu óc mơ màng.

Nhắm mắt chưa được bao lâu, liền nghe thấy cửa bên ngoài điện bị đẩy ra, Thường Thịnh lảo đảo chạy vào quỳ bên cạnh, hít thở không thông: “Bệ, bệ hạ, đại hoàng tử tới rồi.”

Hoàng đế ngồi dậy, phất ống tay áo, cả giận nói: “Hỗn xược! Dám tới cung cấm. Há có thể để nó ngang ngược như thế, trong mắt nó còn có phụ hoàng này không!” Cảm xúc quá mức kích động, đầu óc choáng váng, thở hổn hển mấy hơi mới nói nốt nửa câu sau: “Ngươi bảo nó lập tức quay về, ngay mai tự mình đi lĩnh phạt.”

Thường Thịnh run cầm cập bò lên trước vài bước, dập đầu, thanh âm run rẩy nói: “Hoàng thượng, đại hoàng tử, đại hoàng tử mang theo rất nhiêu nhân mã, phá cửa cung, hiện giờ đang đến Kim Loan Điện rồi ạ.”

Hoàng đế nghe xong chỉ thấy cơn giận từ ngực vọt thẳng lên trên cổ: “Súc sinh! Nó muốn làm gì! Muốn bức vua thoái vị à!” Sau đó vén màn sa xuống giường. Thường Thịnh thấy thế vội vàng bò lên từ dưới đất, cầm quần áo bên cạnh giúp Hoàng đế mặc vào, rồi loạng choạng chạy theo phía sau đến Kim Loan Điện.

Vào tới trong điện, nhìn thấy Đại hoàng tử đang ngồi trên ngai rồng, tay cầm ngự hoàng kiếm, cà lơ phất phơ rung chân. Thấy hoàng đế đi vào, còn cười nói: “Gần đây thân thể phụ hoàng không khỏe sao? Nhi thần thỉnh an người.”

Hoàng đế ôm ngực, khuôn mặt tức giận đỏ phừng, đẩy Thương Thịnh đang đỡ mình ra tiến lên, tức giận đến mức lạc cả giọng, chỉ vào Đại hoàng tử mắng: “Nghiệt tử! Ngươi đây là muốn tạo phản phải không?”

Đại hoàng tử nghe xong, thu hồi vẻ cười cợt trên mặt, đứng lên đi từng bước xuống bậc thang: “Tạo phản? Phụ hoàng, nhi thần chẳng qua là đang lấy lại thứ của mình mà thôi, sao có thể nói là tạo phản được?”

Hoàng đế quát: “Ngươi muốn làm hoàng đế đến thế sao? Hả? Muốn làm cha ngươi tức chết để thượng vị chứ gì.” Tức giận bốc lên đầu, cũng không quan tâm cái gì là cao nhã cái gì là thô tục nữa, hoàng thất dân gian thì thế nào, giết người vu oan, vì để có được quyền lực tối cao mà tự tay giết chết thân nhân là chuyện chỗ nào chẳng có, có kẻ nào tay chân sạch sẽ đâu.

Đại hoàng tử nghe xong hừ cười một tiếng: “Con vốn muốn làm từng bước một như thế, nhưng biết sao được Phụ hoàng lại từng bước bức ép, nếu đã không có được từ trong tay người, nhi thần đành phải tự mình đoạt lấy thôi.” Hắn tiến lên hai bước, “Hai ngày nay, người của phụ hoàng đã mang theo bản đồ kho báu xuất phát rồi nhỉ?”

“Bản đồ kho báu?” Hoàng đế kinh ngạc: “Ngươi, sao ngươi biết?”

“Người chết đâu hết rồi! Người đâu! Lôi nghiệt tử này ra ngoài cho ta!”

Đại hoàng tử lắc đầu, rút ngự hoàng kiếm ra: “Phụ hoàng, sao người không thử nghĩ xem, vừa rồi nhi thần vào đây như thế nào?” Mũi kiếm chỉ thẳng vào phụ thân mình, đế vương cao nhất của quốc gia này, ra lệnh: “Cấm vệ quân!”

Cấm vệ quân chờ ở ngoài điện nghe thấy mệnh lệnh, cấp tốc xếp thành hàng từ bên cạnh tiến vào chính điện, bao vây toàn bộ những người có mặt thành vòng tròn.

Hoàng đế thấy cảnh này, thân thể lung lay sắp đổ cuối cùng cũng không đứng vững nữa, một ngụm máu từ cổ họng phun ra ngoài. Thường Thịnh sợ đến mức tim sắp nhảy cả ra ngoài, vội vã tiến lên đỡ lấy hoàng đế ngã trên mặt đất, gọi to: “Hoàng thượng, hoàng thượng long thể quan trọng.”

“Phụ hoàng thân thể mang bệnh, vẫn nên bảo dưỡng tuổi thọ sớm đi thôi.” Đại hoàng tử nói xong giơ ngự hoàng kiếm trong tay lên, hô to một tiếng: “Kỳ đế lo nghĩ nhiều năm, vì nước suy nghĩ quá độ, tuổi cao thân thể không chống đỡ được, bệnh tật quấn thân, vì giữ gìn Kỳ Quốc yên ổn, liền lui, hiệu Hoàng Ly Tổ, ở tại Nhân Cảnh Cung.”

Thấy mặt Hoàng đế đầy vẻ không thể tin nổi, Đại hoàng tử cảm thấy cục tức trong ngực tan đi không ít, gương mặt lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ, cúi đầu ghé vào tai ông ta cười nói: “Phụ hoàng, người ở Nhân Cảnh Cung ngắm cho thỏa giang sơn đẹp đẽ này đi nhé.”