Mảnh Ghép

Quyển 2 - Chương 5: Hôn anh một cái sẽ hết giận




"Trần Tuân, anh ghen sao?"

"Anh ghen với phụ nữ luôn hả?"

Quân Yên bị hắn kéo đi một mạch, trong đầu vẫn còn văng vẳng câu nói tuyên bố chủ quyền lúc này của hắn.

Vừa bá đạo vừa đáng yêu, cô mê cái thần thái đó chết đi được.

Lại nhớ đến khuôn mặt ngượng ngùng của vị kia khi bị hắn tấn công, cô không khỏi bật cười thành tiếng.

Hắn kéo cô đi không hề dừng lại, cho đến khi ra tới bãi biển mới chịu dừng bước.

Sắc mặt vẫn còn xấu, chưa khôi phục lại trạng thái vui vẻ ban đầu. Cô chọt chọt ngón tay lên má hắn cười nói:

"Giấm của phụ nữ cũng ăn, anh chua quá."

"Phụ nữ cũng có this có that." Hắn nhíu mày phản bác.

"Mạnh Niên kia chính là loại phụ nữ nguy hiểm, ăn tạp."

Tâm trạng cô ngược lại đang rất vui vẻ, gió biển thổi vào vừa mát vừa lạnh, mười ngón tay đang vào nhau.

Cô lắc lắc cánh tay của hắn, dỗ dành nói:

"Ngoan, đừng giận nữa nhé?"

"Chẳng phải anh bảo đưa em đi chơi sao."

Cuối cùng hắn cũng chịu cười, khóe môi cong lên rất vui khi nghe cô nói vậy. Nhưng rất tiếc, hắn là một con sói tinh làm sao có thể bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ ngàn năm có một này được.

Mày nhướng lên, gãi gãi mấy cái vào lòng bàn tay cô:

"Hôn anh một cái sẽ hết giận ngay."

"..."

Quân Yên thật muốn ném hắn xuống biển cho cá mập ăn mà.

Cô bĩu môi đáp:

"Anh...cứ tiếp tục giận."

"Nhẫn tâm vậy sao? Anh cũng là vì em mới như vậy." Hắn không có ý buông tha.

Lúc này lại lén quan sát biểu cảm trên mặt cô, thấy tình hình có tiến triển liền nhỏ giọng nói tiếp:

"Vả lại, Yên Yên chưa bao giờ chủ động hôn anh cả."

"Tủi thân..."

Bỗng dưng từ sói xám hóa cún con đáng yêu Quân Yên có chút động lòng. Nhưng mà nghĩ đến việc chủ động hôn hắn, cô hơi xấu hổ.

Mặt đỏ lên, cô mím môi:

"Hôn má nhé?"

"Làm như con nít, hôn môi ấy." Hắn cười lắc đầu nói.

Bây giờ mặt cô vừa đỏ vừa nóng, cũng may trời đã tối đèn đường cũng không quá sáng cho nên hắn không thể thấy rõ được.

Biết rằng cô đã thỏa hiệp hắn liền cúi thấp người xuống cho cô dễ bề làm việc.

Nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi run rẩy Quân Yên từ từ đem môi mình tiến lại môi hắn.

Cảm giác mát lạnh, mềm mại hiện ra khiến cho hai trái tim đập loạn, vốn chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn nước thoáng qua lại không ngờ Trần Tuân đặt tay sau gáy cô giữ chặt lại không cho rời đi, tay khác yên vị trên eo cô siết chặt.

Đầu lưỡi của hắn nhanh chóng tách hai hàm của cô ra một cách thuận lợi, liếm láp bên trong khoang miệng không chừa một ngóc ngách nào.

Vị ngọt mà cô mang lại khiến hắn say mê, hơi thở dường như bị hút cạn, cơ thể nhanh chóng mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của hắn.

Nhịp tim hai người dồn dập, hơi thở nóng bỏng hòa quyện với nhau hòa làm một.

Tiếng gió rít gào, mát lạnh đan xen nhưng không khiến bọn họ dừng lại được, ngược lại còn hăng hái hơn.

Bước chân từ xa vọng lại, người đi qua bước lại nhìn bọn họ bằng cặp mắt thích thú.

Một người đàn ông cầm tay vợ mình thấy hai người đang hôn nhau không nhịn được mà huýt sáo, ông ta hô lên:

"Gut gemacht, Junge!"

Cuối cùng Trần Tuân cũng chịu buông tha, đôi môi xinh xăn bị hắn hôn đến mức sưng lên đỏ mộng, lại có chút quyến rũ, ướt át.

Hắn nhìn cô gái đang chôn mặt trong ngực mình không nhịn được bật cười.

Nụ cười trầm ấm có phần khàn khàn thật sự quyến rũ làm sao.

Cô đúng là bị bệnh mới đồng ý lời đề nghị của hắn, đúng là tự hại mình.

Tức giận đấm vào ngực hắn cau môi nói:

"Anh đáng ghét..."

Hắn cười cười, vuốt tóc cô hỏi lại:

"Kích thích không?"

"Em cũng rất thích mà, còn nhiệt tình đáp trả..."

Hắn cố tình kéo dài, cô vừa mới nguôi ngoai một tí lại bị hắn chọc cho đỏ mặt.

Không thèm để ý hắn cô trực tiếp xoay người bước nhanh về phía trước, hắn ở đằng sau cũng chầm chậm bước theo, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng của người phụ nữ phía trước, trên mặt không giấu được sự cưng chiều, dịu dàng.

Cho dù cô có chạy hay đi nhanh cỡ nào cuối cùng cũng bị hắn bắt lại, ôm vào lồng ngực ấm áp.

"Đừng chạy nữa, không mỏi chân sao?"

"Nào ngoan một chút." Hắn nhẹ giọng dỗ dành.

"Ai bảo anh xấu tính." Cô không thèm quay đầu lại nhìn.

Bị hắn vây lại trong tay không hiểu sao trong lòng cô lại có chút vui vẻ, ngọt ngào, hơi ấm mà hắn mang lại khiến cô nguôi giận trong tích tắc.

Đúng là điên rồi, mê trai đến mức quên luôn chính kiến.

Đúng là không có tiền đồ mà!

Thấy cô không lên tiếng hắn liền hỏi:

"Sao vậy?"

"Thật sự giận anh sao?"

"Đừng giận nữa, anh hôn một cái cho hết giận nhé?"