Mảnh Ghép

Quyển 2 - Chương 39: Ngoại truyện 2: Bị rình!




"Để yên, tôi sờ một lát."

"Sẽ giúp em phát triển vòng một."

Tiểu Hinh không nói nên lời: "..."

Cô đánh vào cái tay đang làm bậy bên trong áo mình, cho dù thuộc loại con gái bạo gan thì cô cũng biết thẹn thùng trong những chuyện này chứ, dù sao cũng là lần đầu tiên người ta lại chỉ mới 18 tuổi vẫn là một cô bé.

"Anh đừng làm bậy, em chỉ 18 tuổi thôi."

Hít hà hương thơm bên cổ cô, Chí Dương bật cười lúc này mới chịu rời khỏi nơi nào đó nhưng trước khi rời đi còn không quên ngắt nhẹ nụ hoa đã ***** ****. Hắn chống hai tay ở hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống mắt quét cô một lượt cuối cùng dừng lại ở vòng 1 no đủ của cô.

"Ừm... mặt học sinh thân hình phụ huynh."

"Này!"

Tiểu Hinh xấu hổ khẽ gầm một tiếng, cô kéo éo của mình lại cho ngay ngắn rồi nghiêng mặt sang một bên tránh đi ánh mắt thâm sâu đang nhìn mình.

Ở bên ngoài cánh cửa phòng, bốn năm cái lỗ tai đang áp vào cửa mắt híp lại cố gắng dùng thính giác của mình để nghe ngóng tình hình bên trong. Trần Tuân bế con trai, đứng cách đó một đoạn bất lực nhìn vợ cùng mẹ ruột của mình, cuối cùng lắc đầu nói:

"Nhiều chuyện quá."

Trần Đồng Quân quơ quơ cánh tay nhỏ đầy thịt của mình nó cười khanh khách đầy vui vẻ khi thấy mẹ mình cùng bà nội đang 'chơi' ở phía trước, trong mắt ngập tràn mong chờ rằng mình cũng sẽ được chơi cùng họ.

Bên trong im lặng không có động tĩnh gì, từ lúc bước vào ngoài một vài âm thanh đỏ mặt thì hình như hết rồi thì phải. Trần phu nhân đứng thẳng người bà ho khan, cố vớt vát chút hình tượng quý bà sang chảnh lịch thiệp của mình, bà nở nụ cười hiền từ rồi nói với đồng bọn.

"Thôi, chẳng còn gì để hóng nữa. Đi làm việc đi."

Đoàn người đứng thẳng lưng, rối rít đi làm việc của mình nhưng phân bố cũng chỉ đâu đó gần phòng ngủ của tiểu Hinh mà thôi.

Dãy nhà dành cho người làm được xây dựng gần bên nhà chính, xung quanh được bao bởi cây cối trong vườn có thể nói mát mẻ hơn rất nhiều, vào mùa còn có thể ăn trái cây tại vườn nữa.

Đãi ngộ ở đây quá tốt, cho nên người làm đều gắn bó lâu dài trung thành với chủ. Tiểu Hinh còn được bà chủ đối xử như người trong nhà, là thiếu nữ cho nên được cho phép ở riêng một phòng để có không gian riêng tư, có chủ tốt bụng như vậy thì chả ai ngu mà đi phản lại cả.

Tiểu Hinh sửa soạn lại áo quần rồi bước ra, cô vỗ vỗ hai má nóng ran của mình trừng mắt nhìn Chí Dương đang ngồi cởi trần cười ngốc ở trên giường lớn.

"Vô liêm sỉ."

"Ngồi đó, em đi mượn áo cậu chủ cho anh."

"Bà xã đi đi." Chi Dương gật đầu đáp, còn nháy mắt với cô.

Da gà cô đồng loạt nổi lên, rùng mình một cái nhanh chóng rời đi. Chỉ là không ngờ vừa mở cửa ra cô liền bị khung cảnh ở bên ngoài làm cho giật mình, thật sự muốn kiếm cái hố rồi nhảy xuống cho xong.

Bà chủ cùng thiếu phu nhân ngồi cách phòng cô 5 mét vừa uống trà vừa nhìn về phía này, xung quanh chị em cô dì đang chăm chỉ lau dọn nhưng ánh mắt lại hướng về cửa phòng cô. Còn cậu chủ cùng tiểu thiếu gia thì hiên ngang hơn, trực tiếp bắt ghế ngồi ngay trước cửa.

"Cậu... cậu chủ!!!"

"Xong rồi à?" Trần Tuân gật đầu hỏi.

"Xong... xong gì ạ?" Tiểu Hinh đỏ mặt hỏi lại, còn cố gắng nặng ra một nụ cười khó coi.

Hắn nhướng mày không chờ hắn nói thì con trai đã cười ha há rồi chỉ vào cửa phòng cô, bi bô nói gì đó. Tiểu Hinh nhảy dựng nhanh tay đóng cửa lại cười gượng gạo nhìn mọi người, cô hướng đến chỗ cậu chủ rồi ngại ngùng nói:

"Anh... anh Chí Dương bị ướt áo, cậu chủ có thể cho anh ấy mượn 1 cái áo được không ạ."

Trần Tuân nhún vai rồi đứng dậy, hắn nhìn vào cửa phòng rồi cười đùa:

"Lấy áo cô cho cậu ta mặc đi, không thì lấy váy cũng được."

Tiểu Hinh đỏ mặt, cũng may thiếu phu nhân tốt bụng bước đến giải vây cho mình, Quân Yên đập một cái lên lưng hắn rồi trách:

"Anh làm gì vậy, mấy lời đó cũng nói được."

"Còn mang theo con bắt ghế ngồi trước cửa phòng người ta, mất mặt quá."

Bị bà xã trách, Trần Tuân không tỏ ra tức giận mà còn híp mắt cười. Hắn ôm con trai, bước về phía chỗ mẹ mình đang ngồi rồi nói:

"Anh chỉ muốn xem, cái tên chuyên tư vấn tình cảm cho người ta sẽ làm được gì thôi."

"Ha... cũng không làm ăn được gì hết, thất vọng."