"Còn quậy nữa thì đừng trách anh!"
"Anh... anh muốn làm gì?"
Cánh tay bị giữ chặt, eo thì bị ôm gọn cả người bị hắn kéo sát lại hai cơ thể gần nhau không một kẽ hở. Gò má Nguyên Tâm ửng đỏ trong giọng nói cũng pha một chút hồi hộp, sợ hãi. Cô cảm nhận được nơi nào đó của hắn đang không ngừng lớn lên, chồng chọc vào bụng dưới của cô.
Cái người này đúng thật là, cô chỉ mới đùa một chút đã không giữ được bình tĩnh rồi.
Không dám làm loạn, A Thành cũng không có động thái gì tiếp theo chỉ có hơi thở của anh càng lúc càng không ổn, nhịp tim tăng nhanh, có xu hướng bùng nổ đến nơi.
Thế Thành cố gắng để mình được bình tĩnh, anh cảm thấy mình thật giống một tên cầm thú lưu manh, chỉ vừa hôn cô một cái xác định quan hệ thì đã nổi lên phản ứng.
Khốn kiếp!
Thế Thành lập tức vùng dậy, hắn như chạy trối chết rời khỏi phòng, bởi vì hắn kiềm chế không được cho dù bây giờ cô không làm loạn nữa hắn cũng không có xu hướng dịu đi, mùi hương trên người cô và cả cơ thể mềm mại trong vòng tay như đang thôi thúc hắn làm gì đó.
Hắn sợ ở lại thêm một lúc nữa mình sẽ đè cô ra mày làm cái điều xấu xa kia, hắn không muốn làm cho cô nghĩ rằng mình là một tên bại hoại.
"Anh về phòng trước!"
Để lại một câu Thế Thành mất dạng sau cánh cửa, Nguyên Tâm ngơ ngác nhìn theo xong liền bật cười thành tiếng nằm ngã ra giường cô không nhịn được mà nở một nụ cười hạnh phúc.
Vừa chạy về phòng Thế Thành đã lao vào nhà tắm mặc kệ đêm đã khuya hắn trực tiếp mở nước lạnh xả lên người mình, dòng nước lạnh lẽo gột rửa tâm trang đang nóng bừng không thể kiềm chế của hắn, hắn cởi phăng chiếc áo trên người ra trút bỏ chiếc quần âu dài cùng chiếc quần lót, vật nóng bỏng bật ra hưởng trọn một dòng nước lạnh lẽo.
Cơn nóng không thể xoa dịu trong phút chốc được, Thế Thành một tay chống lên tường một tay vuốt ve lên xuống tiểu huynh độ láu cá không biết chừng mực của mình, trong đầu suy nghĩ về hình ảnh lúc hai người hôn nhau, khuôn mặt Nguyên Tâm hiện lên trong đại não.
Chẳng biết là bao lâu, Thế Thành khẽ gầm lên một tiếng bắn thứ chất lỏng trắng đục ra sinh linh bé nhỏ bị bắn đến bay về phía xa dính lên cả gạch tường, Thế Thành thở hồng hộc thật vất vả mới có thể hồi phục được trạng thái bình thường.
Một lần này cũng quá cực khổ rồi, hắn tắm vội vài cái rồi lấy chiếc khăn tắm quấn ngang hông bước ra, nước từ trên tóc giọt xuống kéo dài trên lòng ngực săn chắc của hắn, Thế Thành lúc này thật sự quá gợi cảm.
Hai người ở hai căn phòng khác nhau nhưng ý nghĩ lại hướng về nhau, cả hai lăn qua lộn lại trên giường ngẫm nghĩ về đối phương.
Thật không ngờ mới đó đã hôn, suýt chút nữa thì gạo nấu thành cơm. Mối quan hệ thật nhanh chóng được xác lập trong im lặng, lấy một nụ hôn làm bằng chứng.
Cuộc sống trôi qua bình lặng như thường chỉ có điều bây giờ bọn họ đã không còn là bạn chung nhà như trước nữa, tình chàng ý thiếp bắn ra khắp căn nhà nhỏ biến nó thành một căn hộ tràn ngập hương vị tình yêu.
Cuối tháng 8 Thế Thành cuối cùng cũng thành công cầu hôn cô, hắn dường như không thể chờ đợi được liền gấp rút chuẩn bị hôn lễ.
Giữa tháng 9 mùa thu hôn lễ của thiếu gia nhà họ Lữ và thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyên được tổ chức ở thành phố X, đều là những gia đình có tiếng tâm của thành phố hôn lễ của hai người lập tức trở thành tâm điểm của mọi cuộc trò chuyện.
Trần Tuân đưa vợ và con đến dự đám cưới của nhân viên, phong bì lần này hắn đi tương đối lớn phải nói là cực lớn khiến A Thành phải ngỡ ngàng khi mở nó ra.
[Cho phép nghỉ 1 tuần để hưởng tuần trăng mật.]
Mấy dòng chữ ngắn gọn trong tờ giấy trắng thôi cũng đủ khiến cho A Thành rơi lệ vì sự tốt bụng này của sếp mình Trần Tuân.
Sau hưởng tuần trăng mật, hai người lại quay trở về cuộc sống như trước cũng quay lại thành phố A tiếp tục công việc của mình. Bố mẹ Lữ Thế Thành rất muốn hắn ở lại nơi này làm việc quản lý công ty của gia đình, nhưng tâm của hắn chỉ muốn đi làm thuê cho người khác, trung thành với Trần Tuân.
Nguyên Tâm ủng hộ hắn, cô không muốn hắn phải gò bó trong trách nhiệm dù sao cũng không phải chỉ có mỗi Thế Thành của cô, nhà họ Lữ còn có một cô con gái rất giỏi về kinh doanh nếu để em ấy làm có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Hai con người tự do sống cuộc sống của mình ở một thành phố khác, không bị cái gọi là trách nhiệm gia tốc kéo chân.
Nguyên Tâm mềm nhũn trong lòng hắn, hai cơ thể không một mảnh vải che thân dán sát vào nhau hô hấp hỗn loạn, từng cái động của hắn khiến cô đầu ốc quay cuồng không nhịn được mà ngầm nga thành tiếng.
Cao trào triền miên qua đi, chỉ còn lại chất lỏng sền sệt sót lại của cuộc hoan ái, hắn ôm cô vào lòng cưng chiều hôn lên mái tóc đen bóng của cô thì thầm một câu:
"Nguyên Tâm, anh yêu em."
"Đời này anh thật may mắn khi cưới được em."
Xong ngoại truyện của nhân vật phụ có tên Lữ Thế Thành, mọi người có muốn đọc chương H của hai người này không?