"Ranh con, mày mà dám làm vợ ông mệt thì biết tay."
"Chờ mày chào đời thì tét đít nhé con..."
Trần Tuân nhìn chầm chậm cái bụng lớn của vợ mình, theo dự kiến thì hơn 10 ngày nữa là đứa nhỏ sẽ chào đời.
Mấy hôm nay không ngày nào là hắn ăn ngon ngủ yên, một phần là hội chứng lo lắng khi có con, một phần là lo cho hai mẹ con. ngôn tình ngược
Công việc bộn bề cũng bị hắn tạm gác qua một bên, chú Trần Manh vốn là cảnh sát cũng phải bỏ chút ít thời gian để xử lý công việc ở công ty giúp hắn.
Cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết giới tính của đứa nhỏ là gì, một phần là để cho hồi hộp kích thích sự tò mò, một phần cũng vì không quá quan trọng là trai hay gái.
Cho nên áo quần sơ sinh lớn bé đều mua đủ trai gái, dư thì sinh thêm một đứa nữa.
Đấy là lời Trần phu nhân nói ra, cũng phải thôi bà và ông nhà chỉ sinh được mỗi thằng con trai đã vậy trong dòng họ cũng hiếm con hiếm cháu cho nên tất cả hi vọng đều đặt lên người vợ chồng hắn.
Con càng đông càng vui, bà còn khỏe bà chăm được. Vừa hâm dọa xong hắn liền áp tai lên bụng lắng nghe.
Đứa trẻ bên trong như biết ba mình cằn nhằn bản thân nên liền hung hăng đáp trả, đá mạnh một cái.
Trái tim tức khắc nhảy lên, hắn mở to hai mắt ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm:
"Chắc chắn là một thằng nhóc..."
"Đá mạnh như vậy là muốn ăn đòn đây mà."
Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng thật ra trong lòng vui sướng như điên.
Cảm giác được sinh linh bé nhỏ phản ứng với mình khiến hắn cay cay sống mũi.
Quân Yên dựa lưng vào gối, cong môi cười.
Thật hết nói nổi với người đàn ông này, sao càng ngày càng ấu trĩ thế cơ chứ.
Ông nội đứa nhỏ chính thức thể hiện tình cảm của mình, tự tay sắp xếp phòng ốc cho cháu nội chuẩn bị từng li từng tí nhất quyết không cho Trần Tuân động vào.
Lại còn hung dữ nói:
"Tôi đang thể hiện tình cảm với cháu mình, anh cút đi."
Haha, Quân Yên lúc đó cười ra nước mắt. Chưa từng thấy người nào thảm như hắn, từ lúc cô xuất hiện liền không khác như con ghẻ.
Nghĩ cũng thật đáng thương, nhưng mà cứ nghĩ đến vẻ mặt đen thui của hắn cô liền cảm thấy hả hê.
Đáng lắm, ai bảo thường xuyên bắt nạt cô làm gì!
Đến ngày dự sinh, cà nhà 'hộ tống' cô đến bệnh viện thành phố. Chỉ là đi 'đẻ' thôi mà hẳn 2 xe ô tô, Quân Yên khóc không ra nước mắt.
Lại là bố mẹ chồng lo liệu phòng ốc cho cô nghỉ ngơi, đến cả Trần Tuân muốn đi làm giấy tờ cũng trực tiếp bị từ chối.
"Khỏi!"
"Để đó ba mẹ lo, mày ở lại với vợ đi."
Trần Tuân đành phải ngoan ngoãn ở lại, thật ra hắn chỉ không muốn hai người phải chạy đi chạy lại cực khổ như thế.
Nhưng xem ra là hắn lo lắng quá rồi, hai ông bà còn khỏe chán, còn sức lực chửi hắn cả ngày lẫn đêm thì không phải lo rồi.
Hắn quay trở lại giường bệnh, cho tất cả người làm đi theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Ngồi xuống cạnh cô, trên khuôn mặt vì mấy đêm liền thức khuya nên đã xuất hiện quầng thâm, hắn mím môi lo lắng hỏi.
"Em cảm thấy thế nào?"
"Mệt lắm không hả em?"
Cô hiện tại quả thật không mệt một chút nào, có lẽ do thể chất tốt cho nên bây giờ vẫn rất tốt, tràn đầy sức sống.
Biết hắn lo lắng cho hai mẹ con cô cảm thấy chính mình như ngâm trong hủ mật ngọt ngào.
Vuốt ve bàn tay của hắn, Quân Yên cười an ủi:
"Nào...em.không sao hết, vẫn rất khỏe mà."
"Lại nói người có sao không là anh đó, nhìn xem...bây giờ xấu quá rồi, có cả quầng thăm ở mắt nữa."
Được vợ lo lắng, Trần Tuân ở trong lòng tức khắc nở hoa. Nhưng trên mặt lại làm bộ làm tịch giận dỗi nói:
"Bây giờ em chê anh xấu rồi sao?"
"Hóa ra Yên Yên chỉ thích vẻ bề ngoài và kỹ thuật của anh thôi..."
Quân Yên bật cười nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Khoan đã, cô có bảo thích kỹ thuật của hắn bao giờ?
Mày nhếch lên, Quân Yên nghi hoặc hỏi:
"Em nói thích kỹ thuật của anh bao giờ?"
"Không thích mà sao lúc nào cũng la ơi ới, hét toáng lên 'tuyệt quá....tuyệt quá ông xã...' hả?" Trần Tuân mặt dày đáp.
Đã thế còn vuốt ve nhiệt tình cánh tay thon thả của cô.
Hai má đỏ ửng lên như trái cà chua chín sau khi nghe ra lời của hắn, trừng mắt cảnh cáo hắn không được nói nữa, lại không phát hiện chính mình bây giờ thật sự rất quyến rũ, phong tình.
Hắn ho khan, đứng bật dậy nói một câu đầy mơ ám:
"Hẹn em sinh xong..."
"Chúng ta giao lưu vài hiệp."