"Không ngờ sẽ có ngày này, tưởng rằng sẽ sống trong nhung lụa hóa ra lại ngây ngốc trong 4 bức trước lạnh lẽo."
"Quân Yên...tại sao cô lại may mắn như vậy?"
Tiếng chim bên ngoài bệ cửa sổ làm cho người phụ nữ bên trong căn phòng tối om không thể tiếp tục ngủ được nữa, song sắt lạnh lẽo trước mặt đập vào mắt khi cô vừa mở mắt ra.
An Thảo tỉnh dậy thoát khỏi cơn ác mộng cứ lập đi lập lại hàng đêm khiến cô không thể yên giấc.
Căn phòng tối âm u đến đáng sợ nơi này như là một ác mộng đối với cô, làm cách nào cũng không bao giờ có thể tỉnh lại được.
Ngày này qua tháng nọ, cứ tỉnh giấc cô chỉ mong mình sẽ quay lại thời gian thoải mái vui vẻ như trước nhưng An Thảo nhận ra đó chỉ là ước mơ, mong muốn viển vông của mình.
Hết thảy đều là mong muốn là hi vọng của bản thân sau khi cô bị rơi xuống vực sâu!
"An Thảo...có người nhà đến thăm."
Giọng nói của nữ cai ngục vang lên đánh thức An Thảo, kéo cô quay về thực tại. Cô sững sốt hồi lâu, không nghĩ ra được là ai đến thăm mình.
Người nhà sao?
An Thảo cười khẩy một tiếng.
Há nào lại có thể là bọn họ được, cái gọi là người nhà đã bỏ cô, quay lưng với cô khi cô bị chiếc còng số tám khóa lại.
Đúng là nực cười, lúc cô đem lại tiền bạc lợi nhuận cho bọn họ thì hớn hở ra mặt đến lúc cô rơi vào ngõ cụt, không còn đường lui thì lập tức cắt đứt toàn bộ quan hệ, phủi sạch mọi thứ liên quan đến cô.
Nhà họ An đó quả là làm cho người khác phải mở to mắt ra mà nhìn, đến bản thân cô cũng phải kinh ngạc không thôi.
Trong lòng dấy lên một chút tò mò, bản thân cô cũng rất muốn xem ai là người đến thăm cô.
Bước vào phòng thăm hỏi, tắm kính chắn giữa tù nhân và người ở bên ngoài. An Thảo phờ phạc, nom có phần gầy gò bước vào.
Giờ đây, cô khác hoàn toàn với hình ảnh kiêu ngạo, xinh đẹp lúc trước dáng vẻ này khiến người khác có chút đau lòng.
Từ lúc đi đến đây, trong lòng An Thảo cũng đề xuất ra vô số người chỉ là không ngờ người trước mắt cô lại là người mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Khoé môi cong lên nở nụ cười chế nhạo, An Thảo nhìn chằm chằm người trước mắt hồi lâu mới nhàn nhạt nhả ra hai chữ:
"Quân Yên..."
Quân Yên một thân váy bầu ngồi đó, trên mặt đỏ hồng dịu dàng nhìn qua liền khiến người ta có thiện cảm ngay lập tức, lại nói đang mang thai cho nên sắc mặt điệu bộ của cô càng uyển chuyển, nhẹ nhàng hơn.
Khoé môi Quân Yên cong lên, trong mắt không hề có tạp chất, cô đáp lại:
"Xem ra cô ở trong này không quen nhỉ?"
"Lúc trước tôi gặp cô, dáng vẻ kia làm tôi rất hâm mộ."
An Thảo nở nụ cười châm chọc, nhìn đăm đăm Quân Yên có lẽ thời gian qua trải qua vô số chuyện đã khiến cho cô không còn bồng bột, nóng tính như trước. Hiện tại ung dung nhìn Quân Yên, tầm mắt chuyển đến bụng lớn của cô thoáng qua một tia chấn động.
Có thai sao?
Thật tốt như vậy?
An Thảo nhìn Quân Yên giễu cợt nói:
"Thiếu phu nhân đến đây là để vả mặt tôi, hay muốn khoe khoang chiến thắng với tôi vậy?"
"Ai da...nhìn bụng cô hẳn là cũng hơn 5 tháng rồi nhỉ?"
Quân Yên không để biểu tình kia của An Thảo vào trong mắt, trong lòng có chút cảm khái mà thôi. Nhìn An Thảo bây giờ đúng là có chút thảm, nếu cô ta không gây ra bao nhiêu chuyện thì cũng chẳng đến nông nổi này.
"Tôi chỉ vô tình nhớ đến cô cho nên đến thăm thôi."
"Xem ra nhà nước rất chiếu cố cô, nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh điềm đạm bây giờ của cô thật khác so với trước."
Quân Yên vừa nói vừa vuốt ve bụng lớn của mình. Thú thật hôm nay một phần cô muốn đến xem người phụ nữ từng hãm hại gia đình cô bây giờ thế nào, một phần cũng muốn rũ bỏ khuất mắt trong lòng mình.
An Thảo lúc này liền cười lạnh, sắc mặt tuy không thay đổi nhưng có thể nhìn ra trong mắt cô có bao nhiêu không cam lòng.
Nụ cười trên môi dần dần trở nên khó coi, An Thảo nhìn chằm chằm Quân Yên nghiến răng nói:
"Nếu đến đây chỉ vì muốn khoe khoang thì cút về đi, tôi đây không hứng thú..."
"Quân Yên, tôi công nhận cô là người thắng cuộc nhưng sau này chưa chắc con đường phía trước của cô và Trần Tuân sẽ còn xuất hiện thêm nhiều người giống như tôi."
"Cô nghĩ mình sẽ được hạnh phúc sao?"
Nói đặng An Thảo liền bật cười thành tiếng, cả căn phòng đều ngập tràn tiếng cười quỷ dị của An Thảo. Trên mặt Quân Yên không xuất hiện một chút biểu cảm dư thừa, cũng không hề nói đến vấn đề mà cô ta vừa nói.
"Ba cô mất rồi, qua đời ở bệnh viện vì bị nhồi máu não..."
Lập tức căn phòng trở nên im lặng, sắc mặt An Thảo khẽ biến nhưng sau đó liền nở một nụ cười trào phúng nhìn cô đầy ý cười.
"Vậy thì sao?"
"Ông ta tận mạng rồi, nên chết thì chết thôi."
Đúng vậy, lão họ An kia nên chết thì chết thôi chẳng liên quan gì đến An Thảo cô cả.
Quân Yên mím môi, nói tiếp:
"Mẹ cô cũng sống không tốt, nghe nói..."
"Im đi!" Quân Yên còn chưa dứt lời đã bị tiếng quát của An Thảo cắt ngang, đôi mắt đỏ ửng chứa đầy tơ máu nhìn cô như kẻ thù.
An Thảo trừng mắt nhìn cô, rồi gầm lên:
"Mày có tư cách gì nói những chuyện đó với tao? Tốt nhất thôi cái bộ mặt ngây ngây ngô ngô của mày đi, Quân Yên mày từ một con nhỏ rách rưới nghèo nàn trở thành thiếu phu nhân gia đình giàu có hẳn là rất hãnh diện đúng không?"
"Mày không cần khoe khoang với tao, mày thắng rồi...cút đi!"
Giọng nói kia có bao nhiêu phẫn nộ cùng thù hận Quân Yên đều nghe ra được, thậm chí nó quá rõ ràng. Cai ngục nữ nhíu mày nhắc nhở:
"Phạm nhân An Thảo...không được làm ồn."
An Thảo cười cười, lại an tĩnh ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này đây Quân Yên mới đứng lên, nhìn An Thảo đăm đăm lúc sau bèn cong môi cười:
"Hôm nay tôi đến đây đúng là muốn xem tình cảnh tệ hại của cô. An Thảo nếu cô không tham lam, độc ác thì có lẽ bây giờ cô cũng giống như tôi, có một cuộc sống tốt đẹp một gia đình ấm áp. Hết thảy đều là do tự cô chuốc lấy, đều là do cô tự một tay gây nên."
"Đừng đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, cô nên xem lại bản thân mình đã làm những gì đi."
"Hãy dùng những ngày tháng khi ở tù nghiền ngẫm lại tội lỗi của mình đi."
"Thú thật, nhìn cô bây giờ tôi rất hả dạ..."
Thật sự rất hả dạ, phải biết rằng người phụ nữ mặc bộ đồ tù nhân kia đã khiến cho Trần Tuân chồng của cô phải sống trong bóng tối trong 5 năm ròng rã, chính cô ta đã lợi dụng tình cảm của hắn để rồi một lần nữa mặt dày đến đòi công bằng.
Cô xoa xoa bụng lớn, nhìn An Thảo lần cuối rồi nói:
"Tôi đã từng rất hâm mộ cô, cô sống trong nhung lụa có đầy đủ cha mẹ có một cuộc sống tốt đẹp biết bao nhiêu."
"Vậy mà không biết hưởng thụ!"