"Cô cậu vẫn chưa về sao?"
"Dạ chưa ạ, cậu chủ nói sáng mới sẽ đưa cô về sớm."
"Chắc đêm nay lại cày cấy rồi, hai đứa nhỏ thật vất vả."
Trần phu nhân che miệng cười, nói một câu.
Tuy trong lời nói có chút đau lòng, nhưng trên khuôn mặt lại là tươi cười rạng rỡ. Bà mong cháu hơn ai hết, cày cấy thêm một chút, hay nhiều hơn cũng không sao.
Bà sẽ dặn dò nhà bếp nấu nhiều canh hầm bổ thận tráng dương, phục hồi thân thể tốt nhất cho hai đứa nhỏ nhà bà.
Tiểu Hinh cũng lén lút cười khúc khích, nói đến chuyện gì chứ riêng chuyện này nó lại rất hứng thú, bởi vì có lần nó bắt gặp cô cậu nữa đến rồi vẫn còn huỳnh huỵch với nhau.
Nói đến cũng kì, con bé tiểu Hinh tuy mới 18 thế mà lại rành rọt mọi chuyện từ trên trời xuống dưới đất, nói cái gì nó cũng biết không nhiều thì cũng biết chút ít.
Hơn thế trình độ chửi lộn của nó cũng đạt mức thượng thừa, còn nhớ chuyện lần đó An Thảo đột ngột đến tìm cũng bị nó chửi cho xanh mặt.
Tuy là nói thế nhưng nó vẫn có đối thủ còn rất đáng gờm...
"Bé lùn, cười ngốc cái gì đấy?" A Dương nhe răng cười.
Cậu ta từ ngoài cửa bước vào, trên người mang theo hơi ấm đặt tài liệu trên tay xuống chiếc bàn gần đó, chầm chậm bước đến gần chỗ của tiểu Hinh.
Trần phu nhân đã rời đi từ lúc nào chỉ còn mình nó đứng đó cười ngây ngốc như có bệnh, A Dương thấy thế liền muốn trêu chọc nó.
Nhìn cái mặt ngơ ngơ của nó cậu liền không nhịn được mà bật cười, đúng là đáng yêu...
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khác khiến nó giật mình, nhìn khuôn mặt của người đàn ông mà mình không ưa ở gần nó mím môi nhíu mày, giọng nói rõ bực dọc:
"Ai lùn hả đồ ông chú!"
"Lùn nhưng trẻ chứ cao mà già thì làm được gì."
Đây là chiêu quen thuộc của nó mỗi lần đối phó với A Dương, dù sao cũng lớn hơn nó hẳn 7 tuổi lại nói đến tiểu Hinh có khuôn mặt baby cute, rất đáng yêu nếu so với A Dương thì quả thật trẻ hơn.
A Dương cười trừ, trừng mắt nhìn tiểu Hinh không vui đáp:
"Nhóc con, nói ai là ông chú hả?"
Phía sau lưng nó là bức tường A Dương liền tiến tới dồn nó về phía sau, cho đến khi trên lưng truyền đến cảm giác mát lạnh nó mới phát hiện mình đã bị cậu ta vây hãm vào trong tay.
"Ông chú!" Nó trừng mắt, gằn giọng.
"Muốn hãm hiếp con gái nhà lành hả!"
Giọng nói cứng rắn, thái độ rõ hung hăng nhưng trên mặt nó lại xuất hiện một mảnh phiếm hồng dễ dàng thấy rõ.
Trong lòng A Dương thoáng vui vẻ, cậu nhìn chằm chằm vào mặt cô bé ở đối diện, hai tay chống lên hai bên tai cô, chặn hết mọi con đường chạy trốn.
Khuôn mặt A Dương đột ngột phóng to trước mắt nó, khiến nó giật mình trợn tròn mắt trái tim đập lùm bùm trong lồng ngực.
Nó thầm kêu: Ôi thôi, chết rồi!
Cho đến khi chóp mũi của hai người chỉ cách nhau 2cm cậu liền dừng lại, nhếch môi cười thích thú:
"Sao mặt lại đỏ như vậy?"
"Em tưởng tôi muốn hôn con nhóc trước sau như một như em à?"
Dứt lời hắn liền bật cười, nhưng không hề có ý muốn rời đi. Hơi thở nam tính của A Dương hòa vào không khí phảng phất quanh mũi nó, càng nghĩ càng xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai.
"Chú...chú..." Nó lắp bắp nói không nên lời.
Lần đầu tiên nó bị cậu ta đánh bại như thế này nhưng cách này quá bỉ ổi vô liêm sỉ rồi, nó không phục!
Hoàn toàn không phục!
Cày ngày cày đêm truyện ngôn tình, đủ các thể loại từ SM, Sắc, Sủng, Ngược, dăm ba cái hành động mờ ám này thì tính là gì.
Trong lòng không cam, mắt nó lóe lên một tia lạ thường tức khắc diễn biến tiếp theo hoàn toàn khác so với kịch bản lúc trước.
Nó một tay vòng lên cổ A Dương, một tay nắm chặt vạt áo phía trước của hắn, khóe môi cong cong nở nụ cười 'hết sức' quyến rũ có thể.
Tiểu Hinh chớp mắt, nhẹ nhàng nói:
"Ông chú, sao lại tự dối lòng mình như thế?"
"Muốn hôn thì có thể hôn mà..."
Mẹ nó!
Trong lòng A Dương bất giác chửi thầm một câu, bị con nhóc này chọc cho đỏ cả mặt, nghẹn cả họng. Lại nhìn bộ dạng cố tỏ ra quyến rũ của nó trong thì đúng là có chút quyến rũ, lại có chút đáng yêu.
Trần phu nhân từ trên lầu đi xuống, nhìn hai đứa nó đang đứng trong góc làm cái trò 'đáng yêu' thì che miệng lại cười, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm.
Là một bà chủ hiểu rõ sự đời, bà biết là con người ai ai cũng cần có tình yêu làm đẹp thêm cho cuộc sống của người đó, cho nên là người làm trong nhà bà sẽ không cấm cản còn rất hoan nghênh, ủng hộ vô điều kiện, chỉ cần tình yêu của bọn họ không phải là lừa gạt, giả dối, hay chen chân vào tình cảm của người khác.
Đúng là chủ tớ giống nhau như đúc, không chờ được lúc về phòng liền trực tiếp 'tình chàng ý thiếp' ngay chốn đông người.
Tất nhiên 'chủ tớ' mà bà nói đây chính là nói đến Trần Tuân và Quân Yên,bà nhìn đôi trẻ trước mắt trên mặt mang theo chờ mong, vui vẻ nói:
"Ôi hai cái đứa này, làm gì thì về phòng mà làm."
"Ở đây có bao nhiêu con mắt đang nhìn đó..."
"Giống chủ quá đi, quả nhiên tuổi trẻ thật tuyệt."