"Chả bù cho con dâu bác, đẹp tự nhiên chẳng sửa cái gì cả."
Trần phu nhân một mặt chê An Thảo một mặt lại khen ngợi con dâu nhà mình, trên mặt bà không giấu được vẻ tự hào, đắc ý.
An Thảo giận đến nghiến răng nghiến lợi, Trần phu nhân còn nhìn ra được tia khác thường trong mắt cô ta.
Đừng nói đến ba cái mưu mô quỷ kế của đám trẻ ranh này, bà sống đến giờ cũng qua tuổi 50 rồi cái gì mà bà chưa gặp qua. Bà mà hiền lành, chả quan tâm thế sự thì cũng không thể ngồi vững cái chức vị phu nhân Trần gia cho đến bây giờ. Bà còn nhớ rất rõ lão Trần nhà bà khi đó cũng là nhân tài trong giới, khôi ngô tuấn tú, minh tinh người mẫu con nhà quyền quý đều muốn nên duyên với ông, bà cũng phải dành giật gìn giữ lắm mới không để tuột mất.
Trần phu nhân nghĩ lại thời huy hoàng, oanh liệt của mình mà cười đầy tự hào.
Hừ, cuối cùng minh tinh hay mỹ nữ gì đó cũng không bằng bà, con gái rượu của trùm buôn đá quý lớn nhất nhì nước.
Không thể dây dưa thêm với loại người tâm địa rắn rết kia, Trần phu nhân mất kiên nhẫn, nói lời không hề khách khí.
"Thôi...hôm nay bác nhận tấm lòng của cháu nhé, bây giờ đến giờ cơm nhà bác rồi. Có gì hẹn cháu ngày khác lại gặp sau."
Hàm ý rõ ràng, chính là đuổi người.
Đã nói trắng trợn như thế mà còn không đi thì cũng phải khen ngợi vị tiểu thư họ An này, phẫu thuật quá chất lượng da mặt cũng dày cả lên.
Quả nhiên, An Thảo vẫn kì kèo không chịu đi. Hôm nay cô ta đến đây mục đích là thăm hỏi người lớn nhưng mục đích lớn nhất vẫn là gặp hắn cái người tên Trần Tuân kia.
An Thảo ngập ngừng, cắn môi ủy khuất nói:
"Cháu...cháu...thật ra cháu cũng muốn gặp anh Tuân nữa..."
"Bác gái...cháu...cháu có thể ở lại chờ anh ấy được không ạ?"
Xời, thật ra cô ta không nói thì trong lòng mọi người ở đây đều biết rồi, chỉ là không thèm vạch mặt thôi.
Hời, làm mặt tốt quá, dày như bê tông cốt thép!
Trần phu nhân cười cười, nụ cười có chút lạnh lùng bà nghiêng đầu nhìn Quân Yên, khẽ nói.
"Con vào nhà đi, mẹ nói vài lời với An tiểu thư.". ngôn tình hoàn
Quân Yên nào từ chối, cô lập tức thất thời mà rút lui, người hầu cũng biết ý bèn nối đuôi theo sau cô vào trong nhà.
Bây giờ bên ngoài cửa lớn chỉ còn lại Trần phu nhân và An Thảo cách đó mấy bước quả gia Lý vẫn đứng trực ở đó, tuy đã lớn tuổi nhưng nhìn bà như cây cổ thụ ngàn năm không có trận cuồng phong nào có thể quật ngã được.
Người đã rời đi, sắc mặt Trần phu nhân cũng lạnh hơn mấy phần, bà chấp hai tay ra đằng sau lưng nhìn chằm chằm cô ta.
Cái ánh mắt lạnh lùng kia của Trần phu nhân khiến An Thảo không rét mà run, cô ta vô thức lùi lại một bước, cũng mất đi dáng vẻ cao ngạo, ngông nghênh ban nãy.
An Thảo lắp bắp, sợ hãi nói:
"Bác...bác gái..."
"Cháu...cháu chỉ muốn gặp anh...anh Tuân một lần thôi ạ."
Bật cười thành tiếng, Trần phu nhân vừa cười vừa nhìn cô ta từ đầu đến cuối xong cái nụ cười kia cũng chẳng thể kéo dài quá 3 giây. Mặt bà đanh lại, trên người như tỏa ra sát khí.
Bà híp đôi mắt lại, giọng nói lạnh lùng của bà vang lên.
"An tiểu thư, tôi tưởng tôi đã cho cô mặt mũi rồi. Sao bây giờ cô vẫn không phân biệt được điều gì nên và không nên vậy?"
"Bác...bác gái, cháu không hiểu ý bác." An Thảo cắn môi lắc đầu, sự sợ hãi không phải là giả.
Trần phu nhân nhìn con nai trước mặt mà chậc lưỡi, bà nhíu mày.
"Tôi niềm nở với cô là vì nể mặt cái lão già họ An kia, cô hiểu chứ?"
"Đừng tưởng tôi quên chuyện cô làm cách đây 5 năm...con trai tôi thành ra như vậy, một phần trách nhiệm là ở cô đấy."
"An tiểu thư, cô nên biết điều đi đừng có làm trò mèo trước mặt tôi. Cái loại như cô mấy chục năm trước đều bị tôi đạp dưới chân đấy, bây giờ tôi cũng chẳng ngại tái xuất giang hồ đâu."
An Thảo bị chửi đến mức bật khóc nức nở, tiếng khóc kia nghe thật đáng thương. Tiểu Hinh núp sau cánh cửa nghe lén không khỏi xuýt xoa, bộ dạng thập phần háo hức.
Đỉnh quá, phu nhân nhà tôi đỉnh quá!
Lại nghe lời nói đan xen với tiếng khóc của An Thảo vọng lại.
"Bác gái...cháu...cháu có lỗi nên bây giờ đến tạ lỗi với mọi người."
"Xin bác cho cháu gặp anh Tuân..."
"Cháu...cháu vẫn rất yêu anh ấy, xin bác..."