"Tay vợ anh bé quá...cứ như tay em bé."
"Em lớn chưa đấy?"
Trần Tuân ngồi bên cạnh cô, sờ soạng bàn tay cô rồi giở giọng trêu chọc. Hai má cô nóng bừng, thẹn thùng đánh vào bàn tay của hắn, nhỏ giọng phản bác.
"Là tay anh lớn chứ không phải tay em nhỏ."
"Năm nay em 21 tuổi rồi, không còn bé nữa."
Mặc cho cô rút cánh tay về chỉ mấy giây sau Trần Tuân liền bắt về lại phía mình lần này hắn còn kéo cô lại gần, một tay cầm tay cô một tay vòng ra đăng sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hắn làm ra vẻ mặt bất ngờ, lại còn ồ một tiếng, nụ cười ngả ngớn của hắn làm cho Quân Yên không khỏi mím môi thành một đường thẳng, nhìn hắn đầy cảnh giác.
Quả nhiên, hắn chẳng nói được lời gì tốt đẹp cả:
"Không còn bé nữa sao?"
"Thế tối nay bắt đầu công tác tạo em bé luôn nhé."
"Hôm nay em hứa với mẹ rồi còn gì."
Tiểu Hinh cùng A Dương ngồi ở trước dỏng tai lên nghe, hai mắt mở to biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Wow, cậu chủ mãnh liệt quá!
Lời lẽ cũng quá bá đạo rồi, kích thích quá đi!
Ngồi đây nghe cậu chủ cùng thiếu phu nhân mà như là đang ngồi trong rạp chiếu phim ấy, quá xá đã.
Cô cắn môi dưới, hận không có cái hố ở đây để mình trốn đi, chứ nếu còn ở lại cô sợ sẽ bị hắn làm cho nổ tung không còn nguyên vẹn mất.
Cái tên này, biến thái như vậy...
Lại còn ở trước mặt tiểu Hinh và A Dương hắn không sợ mất mặt thì cô cũng sợ chứ bộ.
Cô lắp bắp, đánh vào cánh tay không an phận của hắn giận dỗi nói:
"Đồ...đồ dê xồm!"
Quân Yên vừa chửi xong liền nhận ra mình lỡ lời, lập tức cúi mặt xuống dưới không dám ngẩng đầu lên.
Trần Tuân đực mặt ra: "???"
Tại sao hắn lại bị chửi dê xồm rồi? Hắn có làm gì cô sao? Hay có nói gì quá mức không chịu được?
Hắn nhăn mặt không hiểu, lập tức kéo cô ngồi lên đùi mình động tác nhanh gọn lẹ của hắn khiến cho Quân Yên mặt đầu hốt hoảng, chưa kịp định thần lại thì bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn.
"Anh dê xồm?"
"Quân Yên...anh còn chưa làm gì em cả.". Truyện Đoản Văn
Cô khóc không ra nước mắt, cắn môi nức nở giải thích.
"Em...em không có ý đi, em xin lỗi. Là em lỡ lời..."
Trần Tuân bật cười thành tiếng, nụ cười ẩn chứa mùi nguy hiểm hắn híp mắt nói với hai người phía trước.
"Nhắm mắt, bịt tai lại!"
Tiểu Hinh lập tức làm theo, nhắm mắt hai tay che lấy tai.
Còn A Dương lúc này mặt mày đần thối ra, méo xệch.
"???"
Con thú trong lòng cậu không ngừng gào thét rằng 'Cậu chủ, tôi đang lái xe...tôi bị điếc không nghe thấy gì cả, cậu cứ yên tâm, tôi không nghe tôi không thấy!'
Hơi thở nguy hiểm của Trần Tuân càng lúc càng gần cô, Quân Yên sợ hãi đến mức quên cả thở mở to hai mắt, hai tay chống ở trước ngực hắn như đang cố gắng ngăn hành động của hắn lại.
"Anh...anh làm gì thế?"
"Trong xe còn có A Dương và tiểu Hinh đó."
Hắn bật cười, bóp mạnh vào eo cô khiến cô la lên vì đau đớn.
Quân Yên nhăn mặt nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, không khỏi chửi thầm trong lòng.
Cái đồ bạo lực này!
Vuốt ve gò má cô, Trần Tuân liền dùng tay còn lại giữ chặt cằm cô, hắn cúi thấp đầu xuống, cho đến khi cảm nhận được hơi thở nóng rực của cô trước mặt mình liền nói.
"Kệ bọn họ..."
"Anh muốn hôn em, còn phải xem có ai không nữa à?"
"Vợ anh, anh thích hôn ở đâu thì hôn."