Lần đầu tiên Trần Tuân được nghe những lời này, thật tâm đến trái tim hắn. Trái tim khi đã không còn niềm tin vào tình yêu từ lâu lúc này lại bị cô làm cho đập mạnh mẽ, tức khắc tỉnh giấc.
Nhịp tim tăng nhanh, lợi nhuận gộp nếu áp dụng vào nghe sẽ phát hiện nó không khác gì tiếng 'trống' cả.
Hắn đáp: "Cảm ơn em..."
Dứt lời liền ôm má cô mọi lời nói của cô sau đó đều trôi vào bụng hắn, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người.
Nụ hôn ấy ban đầu chỉ là dịu dàng nhưng từ từ lại trở nên mãnh liệt, cháy bổng hơn. Quân Yên bị hắn hôn đến mức đầu óc trở nên trống rỗng, cơ thể chỉ trong chốc lát liền trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Hắn dù sao cũng đã yêu qua một người, chuyện khác thì chưa nhưng hôn hít thì cũng là người có kinh nghiệm, từng chút từng chút một đều khiến cho cô trở nên say đắm, cùng đắm chìm vào nụ hôn của hắn.
Quân Yên vòng tay lên cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn một cách vụng về, nhưng sự vụng về này lại khiến cho Trần Tuân như muốn nổ tung.
Bàn tay đặt trên eo cô không ngừng di chuyển, động tác dần dần trở nên gấp gáp, vội vàng, có lẽ hắn đã bị cô làm cho mất đi lý trí của mình bây giờ hắn hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu.
Nụ hôn trên môi dần dần rơi xuống tai cô, vành tai mẫn cảm ấy vị hắn liếm qua mấy cái rồi lại bị hắn cắn nhẹ sự kích thích này của hắn khiến Quân Yên rùng mình ngay lập tức, cả người trở nên căng thẳng, môi há ra rên rỉ một tiếng.
"Ưm..."
Mẹ nó!
Hắn thật muốn trực tiếp ăn tiểu yêu tinh này, lúc cô không nói lời nào hắn đã chịu không nổi, bây giờ thì hay rồi rên lên một tiếng liền khiến cho Trần Tuân thần hồn điên đảo, không khống chế được mình nữa.
Hắn dựa lưng vào ghế, dùng hai tay nhấc bổng cô lên đặt cô ngồi đối diện với mình hai chân tách ra, tư thế mờ ám tiếp xúc thân mật này khiến cả hai đỏ bừng mặt.
Quân Yên trên người mặc váy hai dây, hai chân dạng ra ngồi trên chân hắn cơ thể ép sát, hai tay cô vòng quanh cổ hắn.
Phía dưới của Trần Tuân căng cứng chạm vào giữa hai mông Quân Yên, cô xấu hổ không thôi nhưng lại chẳng còn sức lực để phản kháng bởi sự càn quấy của hắn.
Trần Tuân hôn xuống xương quai xanh cô, hai dây của chiếc váy trên vai cô bị hắn kéo xuống lộ ra đôi gò bồng đào căng tròn mềm mại, không thể chờ lâu hơn nữa một bên bị hắn nắm lấy rồi xoa nhẹ, một bên ngực bị hắn ngậm lấy dùng chiếc lưỡi ấm nóng thô ráp của mình làm cho Quân Yên rên lên từng hồi.
"Ưm...Trần...Trần Tuân..."
Cô thật khó chịu, cảm giác kia thật mới lạ, vừa làm cho cô phấn hoa thích thú vừa khiến cô không thể chịu đựng được.
Trần Tuân bị kêu kia làm nóng cả người, *** **** quả căng đến phát đau, nhưng anh không muốn làm gì quá phận với cô ngay bây giờ.
Dù sao cũng chỉ vừa thổ lộ với nhau, đi xa quá hắn lo lắng sẽ khiến cô hoảng sợ.Nhưng ít người vẫn muốn sử dụng hũ đậu của cô một chút.
Anh chàng tham lam từ bên này chuyển sang bên khác, hai ngọn núi mềm mại bị Trần Tuân nhào nặn láp chơi đùa đến mức đỏ cả lên, in dấu tay lên trên đó, hơn hết nhuỵ hoa còn căng cứng chịu.
Quân Yên thấp giọng kêu: "Trần... Tuần Tuân..."
Nụ cười thỏa mãn trên môi Trần Tuân hiện lên, mắt nhìn lại, tuy rằng không làm ăn được nhiều nhưng khi nghe cô cảm thấy không thể gọi tên mình hắn lại sinh ra một cảm giác vui vẻ kỳ lạ, bởi vậy Trần Tuân liền trả lời: "Anh đây..."
"Khó chịu lắm sao?"
"Có muốn anh giúp một tay không?"
A Dương vừa đi từ bên ngoài về tay cầm tập tài liệu, gõ cửa phòng 3 tiếng rồi cứ thể mở cửa bước vào.
"Cậu chủ, tôi đã tra..."
Lờ còn chưa nói hết cậu lập tức đứng hình.
Trong căn phòng ngập tràn sắc xuân, Trần Tuân ôm chặt lấy cô ở giữa hai ngọn núi khiến cô phát ra những câu kiều mị.
Nhưng không thể tiếp tục được nữa, Trần Tuân trong tích tắc kéo áo lên giúp cô rồi ôm chặt lấy ánh mắt kinh ngạc cùng tò mò của A Dương.
Trên người lập tức tỏa ra hàn khí lạnh lẽo bắn thẳng về phía A Dương đang đứng như trời trồng ở cửa.
Hắn quát:
"Đứng đó làm gì!"
"Còn không mau cút!"
"..."
A Dương chìm đắm vào nỗi sợ hãi cùng kinh ngạc của mình lập tức bị giọng nói lạnh như băng của hắn kéo quay trở lại, trong lòng thầm kêu 'ôi thôi xong rồi'.
Lương tháng này đứng mong nhận được!
"Xin cậu chủ lỗi và thiếu phu nhân..."
"Tôi...vừa rồi tôi bị đau mắt...không thấy gì hết!"
"Hai người tiếp tục...tiếp tục đi ạ...sớm sinh quý tử..."
"Sớm sinh quý tử...con cháu đầy nhà ạ..."
A Dương kêu lên rồi chạy mấy, tiếng la thất thanh của anh vang vọng căn cứ.
Thôi thôi chết rồi, phá hư chuyện tốt của cậu chủ, lần này thì tiêu đời rồi. Đừng nói là lương, đôi mắt này chắc chắn cũng gặp nạn, tính mạng này không thể giữ được rồi.
Ôi thần linh ơi, sao người lại độc ác với con như vậy!
A Dương mang theo vẻ mặt sợ hãi chạy mất dạng, căn phòng lập tức quay trở về với sự yên tĩnh lại có chút mờ ám.
"A Dương...cậu ta..."
"Đi...đi rồi sao..."
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô vang lên, mang theo vài phần nức nở, quyến rũ. Cả khuôn mặt đều ôm trong ngực hắn, chắc chắn bây giờ mặt cô không khác gì trái gấc chín.
Trần Tuân mặt mày không vui, nhưng nghe giọng cô vừa vang lên trái tim liền mềm nhũn lập tức tan chảy.
Giọng hắn khàn đục, mùi vị dục vọng còn vương lại ở đây.
"Ừm... đi rồi."
"Chúng ta tiếp tục nhé?"