Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 85




Liar uống một ngụm nước rồi liếc mắt về phía khu lạnh: "Tôi nghĩ bên đó sẽ có máy phát điện. Bởi khi cúp điện, vì khu lạnh có đồ tươi sống nên cần nhiều điện năng hơn."

"Được, chúng ta đi qua bên khu lạnh xem sao." Vừa nghe Liar nói chuyện với mình thì Văn Tân vui mừng như trẩy hội. Nếu làm ở bên khu lạnh cũng là một ý kiến không tồi, bởi hiện tại cũng không còn điện nên khu lạnh chẳng còn lạnh lẽo gì nữa.

Nhưng có lẽ vì thịt cá, rau củ các thứ đã bị mọi người gom đi sạch sẽ nên trên kệ cũng không thấy bao nhiêu đồ. Nếu không phải như vậy thì có lẽ khu này sẽ trở nên tanh hôi vô cùng vì đồ sẽ bị hư và ôi thiu.

Bước qua khu lạnh, Liar nhân lúc Văn Tân còn đang đi tìm kiếm xung quanh thì cô nhanh chóng đi vào nhà kho của khu lạnh để tìm thùng nước to. Nếu như cô nhớ không nhầm thì ở bất cứ khu lạnh nào, trong nhà kho đều có dự trữ một thùng nước to phòng khi cúp điện mà máy phát điện chưa khởi động kịp thì họ sẽ dùng thùng nước to ấy duy trì nhiều độ của khu lạnh.

Nhưng tỉ lệ thùng nước to vẫn còn cũng chỉ là năm mươi năm mươi mà thôi. Tuy tận thế chưa lâu, nên thùng nước to ấy được nhân viên b.o.m vào mỗi ngày sẽ không bị bay hơi đến mức cạn kiệt. Chỉ là không loại trừ khả năng có ai đó đã dùng thùng nước to ấy rồi nên Liar không dám chắc mà phải chạy nhanh vào để thăm dò tình hình.

Liar khẽ thở phào một hơi, thật may mắn là thùng nước vẫn còn. Cô cởi nhanh áo ngoài, bên trong Liar đang mặc một cái áo thun mỏng, bộ n.g.ự.c sữa được khoe trọn ra bên ngoài: "Anh Tân ơi… em…"

Văn Tân vừa nghe thấy tiếng kêu của Liar thì toàn bộ m.á.u nóng trên người tập trung xuống dưới hạ bộ. Hai mắt gã ta sáng rỡ khác thường, nhanh chân chạy đến nhà kho mà Liar đang đứng: "Anh đây, anh đến với em đây."

Liar nén cơn buồn nôn trong lòng xuống. Khi Văn Tân nhào vào trong nhà kho, cô cố gắng mỉm cười: "Anh Tân… em… thực ra em vừa thấy anh thì đã ngưỡng mộ anh rồi. Nhưng vì ngại ngùng nên em vẫn không dám, hiện tại… anh xem…"

Văn Tân cười khả ố: "Anh hiểu mà, anh hiểu hết. Vậy bây giờ mình tới thôi em, còn chờ gì nữa. Nếu cứ đắn đo thì khó tránh đêm dài lắm mộng lắm, em xinh đẹp như này cơ mà…"

"Nhưng em… em thích ở dưới đó cơ. Người ta không thích ở đây đâu, ngại lắm. Anh có chiều em không?" Liar ra vẻ ngại ngùng vô cùng, đưa tay nhỏ chỉ chỉ vào thùng nước to phía sau.



Văn Tân cười ha hả không ngừng, xem ra cô em gái mà gã ta để ý cũng không phải dạng gà mờ, còn biết cả tắm uyên ương đấy. Trúng mánh rồi đây, gặp ngay một cô em dâ.m đãng. Thế mà tên Hải Vinh còn bày đặt cảnh cáo gã ta, đúng là xàm xí hết sức.

Hai người bước vào thùng nước, tay chân của Văn Tân bắt đầu trở nên không an phận, táy máy khắp nơi. Thế nhưng còn chưa đợi Văn Tân di chuyển hai bàn tay đến bộ phận quan trọng gì của Liar thì hai bàn tay của gã ta đã bị đứt lìa trong phút chốc và rơi thẳng xuống thùng nước.

Liar không có thời gian để suy nghĩ sâu xa, cô theo bản năng bám vào cạnh thùng ở phía sau rồi tung người ta khỏi thùng nước to để tránh cho bản thân bị dính m.á.u tươi. Bởi đôi tay của Văn Tân bị cắt quá bất chợt lại quá nhanh, nên khi đôi tay rơi xuống thùng nước rồi thì cánh tay bên trên vẫn còn chưa kịp chảy máu.

Cho tới một lúc sau thì m.á.u mới bắt đầu phún ra, văng tung tóe. Còn Văn Tân thì sững người một hồi, cho tới khi m.á.u chảy ra thì gã ta mới cảm nhận được đau đớn tột cùng thay vì kinh ngạc như lúc nãy. Gã ta la hét dữ dội, thậm chí quên luôn cả việc chửi mắng mà trợn to mắt nhìn vào đôi bàn tay của mình đã rơi xuống thùng nước to.

Liar vừa nhảy ra khỏi thùng đãcảm nhận được một chiếc áo khoác ấm áp bao bọc cô lại. Xoay người qua, hai mắt Liar mở to nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt: "Sầm… Sầm Uông?"

Sầm Uông mỉm cười tươi tắn: "Thật vinh hạnh vì em còn nhớ tên anh đấy. Nhưng tại sao em lại cho thằng khốn rác rưởi này chạm vào người em vậy? Anh còn tưởng em sẽ có kế hoạch nào tốt hơn nên không ra tay vội. Biết trước thế này thì anh đã xử lý con kiến hôi này từ lâu rồi."

Liar quét sạch kinh ngạc đi ngay lập tức, cô liếc Sầm Uông một cái vô cùng sắc bén: "Kế hoạch gì? Cách chi nữa? Anh thấy tôi còn chẳng có dị năng không hả? Nếu không dụ hắn ta vào trong thùng nước thì đến góc áo của hắn, tôi còn chẳng chạm vô được. Nói hay lắm, anh làm tôi xem thử đi."

Người sở hữu dị năng, một khi gặp nguy hiểm thì dị năng sẽ tự động phát ra để chống lại sự nguy hiểm mà người sở hữu dị năng đó đang gặp phải. Vì bản thân từng sở hữu dị năng nên Liar biết rất rõ điều đó. Thế nhưng nếu lúc ấy, bên ngoài có tác động của tự nhiên thì dị năng sẽ không thể tự bùng phát được.

Như việc Văn Tân sở hữu dị năng hệ hỏa. Khi gã ta gặp nguy hiểm thì lửa sẽ bị bùng phát để bảo vệ chủ nhân. Thể nhưng hiện tại, Văn Tân đang bốn bề đều là nước, toàn thân ngập tất trong nước thì dị năng hệ hỏa cũng đành bó tay chịu trói mà thôi.

Liar muốn nhân cơ hội Văn Tân đang lơ là rồi đ.â.m hắn một nhát chí mạng. Thêm việc đang ở trong nước nên dị năng hệ hỏa không thể tự kích phát ra ngoài để bảo vệ gã ta, mà khi ấy Văn Tân lại đang đau đớn, sức cùng lực kiệt chẳng thể phản kháng. Cái c.h.ế.t cách Văn Tân không hề xa nữa.

Thực ra thì Sầm Uông cũng hiểu được điều đó. Anh cũng đã sớm thấy con d.a.o găm sắc nhọn mà Liar nắm chặt trong tay. Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng có người muốn sờ mó, đụng chạm vào Liar thì anh như muốn phát điên. Đúng sai, trái phải gì cũng không phân biệt được nữa. Đơn giản là m.á.u ghen nổi lên rồi.



"Không, anh không phải có ý đó mà. Chỉ là… nhìn thấy em bị kẻ khác sờ mó anh không chịu được. Em có thể thông cảm cho anh có được không?"

Liar không hề trả lời Sầm Uông, cô liếc nhìn anh một cái rồi cầm d.a.o găm đi tới gần Văn Tân. Dù sao thì hiện tại Văn Tân cũng đã bị Sầm Uông cắt mất hai bàn tay, do đó Liar nghĩ nên chừa lại cho gã ta một con đường sống. Liar đưa d.a.o rạch hai đường bên dưới hạ bộ của Văn Tân khiến gã ta rú lên từng cơn.

Cách tốt nhất để cho Văn Tân không thể tiếp tục giở trò bại hoại với những cô gái khác nữa đó là tịch thu công cụ gây án. Hai nhát d.a.o ấy của Liar cũng đã khiến cho chú chim họa mi đầy tội lỗi của Văn Tân rơi xuống thùng nước to.

Liar liếc nhìn Sầm Uông một cái rồi cô đi thẳng ra chỗ khác. Sầm Uông thấy thế thì sờ sờ mũi rồi đi theo Liar, xem ra anh sẽ bị cô hỏi cung đây. Quả nhiên khi Liar vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Sầm Uông: "Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"

"Chuyện dài lắm. Có lẽ đây không phải là lúc thích hợp để nói. Vì anh thấy em còn việc chưa làm xong." Nghe Sầm Uông nhỏ nhẹ trình đáp lời, Liar không hề quan tâm.

"Nói đi. Anh đừng có lươn lẹo để đánh lạc hướng tôi nhé." Thấy Liar hung hăng như vậy, Sầm Uông đành nuốt một ngụm nước bọt rồi bắt đầu kể cho Liar nghe mọi chuyện.