Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 6




Chú tài xế này vốn là một người hay nói, sau khi thấy Vân Điệp mỉm cười, ứng xử nhỏ nhẹ với mình thì liền bắt đầu bật công tắc, tám chuyện liên hồi.

Dù Vân Điệp không hề có hứng thú, nhưng cô vẫn nghiêm túc ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng còn mỉm cười hoặc gật đầu để đáp lại.

Đến nơi, Vân Điệp khẽ quan sát xung quanh một lúc rồi mới xuống xe: "Không cần trả lại tiền thừa cho con đâu, chú cứ cầm lấy đi."

Vân Điệp bỏ lại lời cảm ơn của chú tài xế đang văng vẳng sau lưng, xoay người bước đi, cô muốn tìm tiệm bán vũ khí. Vân Điệp khẽ bước nhanh qua những cửa tiệm trên dãy phố.

Bỗng dưng, bước chân của Vân Điệp dừng lại trước một cửa tiệm có phần rách nát, cũ kỹ. Có điều, khi nhìn kỹ vào bên trong, cửa tiệm này lại được quét dọn rất sạch sẽ và được trang trí theo phong cách cổ xưa của nước D.

Vân Điệp không ngăn nổi bước chân của mình, cô nhanh chóng bước vào cửa tiệm. Trong tiệm không lớn, nhưng những đồ được bày biện lại rất tinh xảo: "Xin kính chào quý khách, cho hỏi quý khách muốn mua mặt hàng gì?"

Vân Điệp quay sang nơi phát ra giọng nói thì thấy một đứa bé trai khoảng mười tuổi, bộ dạng rất dễ thương, đang cố tình tỏ ra điềm tĩnh để tiếp đón khách hàng.

Khóe miệng của Vân Điệp không kiềm chế được, nhanh chóng cong lên thành một nụ cười: "Cô cũng không biết, nhưng cứ để cô tùy tiện xem một chút."

Quét mắt xung quanh một hồi, Vân Điệp lại bị thu hút bởi một sợi dây chuyền có mặt làm bằng đá. Mặc dù là được làm bằng đá, nhưng viên đá nhỏ đó lại trông rất sáng, lại trong trẻo.

Vân Điệp đến gần, cô cầm sợi dây chuyền lên. Bỗng dưng, Vân Điệp lại cảm thấy rất thích, viên đá này mang lại cho cô cảm giác rất thoải mái.

Khẽ niệm hai lần 'A di đà Phật' trong miệng, Vân Điệp bắt đầu quay sang hỏi giá. Vì vậy mà Vân Điệp không hề thấy được mặt dây chuyền đã sáng lên khi cô niệm Phật, ánh sáng xuất hiện rồi tắt ngay lập tức: "Em nhỏ, cái này bao nhiêu?”

Vân Điệp nhìn thấy mắt đứa nhỏ đảo một vòng, sau đó nó liền nói ra một cái giá: "Cái này năm triệu.”

Khẽ cười, Vân Điệp liền đặt sợi dây chuyền lại chỗ cũ, nhanh chóng ngoảnh mặt đi. Đứa nhỏ thấy vậy thì bắt đầu sốt ruột, lập tức lên tiếng: "Vậy thì bốn triệu? Vẫn chưa được? Vậy ba triệu."



Nhìn đứa nhỏ đang tính toán, muốn hét giá với mình, Vân Điệp quay sang nhìn nó: “Con gọi người lớn ra đây.”

Tuy Vân Điệp không phải Phật tử có pháp danh trong chùa, nhưng cô là một người tín Phật. Ròng rã suốt mười năm ở đời trước, mỗi tối trước khi đi ngủ, Vân Điệp đều ngồi kiết già và niệm Phật.

Phật giáo là một điều gì đó rất trang nghiêm, song, cũng rất đơn giản. Trong tận thế, mọi người đều cảm thấy cô làm như vậy là hành vi điên rồ, thừa thãi. Chỉ riêng cô biết, bản thân luôn rất an nhiên, thoải mái sau mỗi lần ngồi kiết già và niệm Phật.

Phật giáo lấy gốc là từ bi, bác ái. Ở thời đại tận thế luôn đầy rẫy những nguy hiểm, mà trong số những nguy hiểm đó, nguy hiểm nhất không phải chính là lòng người ư?

Vân Điệp suy nghĩ rất đơn giản, cô cần một đức tin nào đó để bám víu vào, nếu không, cô sợ bản thân cũng sẽ càng ngày càng tha hóa. Cuối cùng, phải c.h.ế.t chìm trong đầm lầy của dục vọng và tội ác.

Sau khi có cơ hội sống lại, cô lại càng tín Phật hơn. Lúc nãy, bước vào tiệm đồ cổ này cô mới phát hiện, trong tiệm có bày rất nhiều tượng Phật lớn nhỏ khác nhau.

Mỗi bức tượng đều được chế tác rất tinh xảo, nhìn vô cùng chân thật. Mà viên đá này, dưới ánh đèn le lói của cửa tiệm, dường như nó cũng đang sáng lên để chào hỏi cô.

Đứa nhỏ nghe Vân Điệp nói vậy thì liền đáp: "Để con đi hỏi bà của con."

Không lâu sau, Vân Điệp liền thấy đứa nhỏ dìu một bà cụ trên ngoài tám mươi bước đến. Hóa ra, phía trước là mặt bằng kinh doanh, còn phía sau chính là ngôi nhà nhỏ của hai bà cháu, chắc bà cụ đang nấu ăn, vì Vân Điệp thấy được vài miếng hành nho nhỏ vẫn còn dính trên đôi bàn tay của bà.

Tuy đã ở độ tuổi này, nhưng trông bà cụ vẫn rất nhanh nhẹn, ánh mắt vô cùng rõ ràng, không hề bị đờ đẫn, vẩn đục.

Có điều nhìn thân thể, xem ra lại hơi yếu ớt, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn ở tận thế của Vân Điệp thì bà cụ đang bị thiếu chất hoặc do bệnh tật, có khi là đang đói khổ mà ra.

Vân Điệp lịch sự đứng thẳng lưng, hai chân thẳng tắp, hai mũi chân hình chữ V, nghiêm túc cúi đầu chào hỏi bà cụ. Thực ra đây chính là thói quen của người nhà lính, tuy cô không xuất thân từ quân ngũ, nhưng khi tận thế, trong căn cứ của cô ở có một ông chú là thiếu tá đã về hưu, rất hiền lành, phúc hậu, cô và ông ấy rất hợp nhau.

Sau khi dị năng của Vân Điệp thức tỉnh, vì không đủ thể lực, nên cô cứ chậm trễ, không tiến bộ được, chính ông ấy là người đã giúp cô rèn luyện.



Bình thường, do thể chất yếu ớt nên Vân Điệp không thể vận động cường độ mạnh được, nhưng khi thức tỉnh dị năng, thể chất của cô được nâng lên không ít.

Những bài tập tăng cường thể lực lúc trước có gắng mãi cũng không thể làm được, bấy giờ, chỉ cần bỏ sức ra là đã có thể thực hiện xong xuôi.

Kết quả là rèn luyện ra được một bộ dáng trong quân ngũ thế này. Bà cụ cũng mỉm cười đôn hậu, chào cô một tiếng rồi nói tiếp: "Cháu gái, bà nhìn con đúng là một đứa trẻ ngoan. Có lẽ con cũng thật sự là có duyên với nó. Bây giờ như vầy đi, con cứ ra một cái giá, bà sẽ bán luôn cho con.”

Nghe chất giọng ồm ồm của bà cụ vang lên, Vân Điệp không khỏi nhíu mày. Sở dĩ cô muốn gọi người lớn ra, để nói giá rõ ràng là bởi vì xung quanh sợi dây chuyền này có dính một lớp bụi mỏng, mặc dù đã được đặt vào hộp kính.

Điều đó chứng tỏ rất lâu rồi đều không có người chạm đến, hiển nhiên, vì lẽ ấy, nên cô sẽ nghĩ rằng nó là vật không đắt tiền như đứa nhỏ đã hét giá.

Cộng thêm hành vi của đứa nhỏ, khi nói ra giá ánh mắt láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói trống không, tay không nhịn được vân vê vạt áo, đó là hành vi của sự chột dạ.

Nhưng hiện nay nghe bà lão nói vậy, nội tâm Vân Điệp liền cảm thấy hoài nghi giá trị của sợi dây chuyền này, lẽ nào cô đã phán đoán sai sao?

Nhìn Vân Điệp chau mày, bà lão cười khẽ: "Cháu gái, nếu đã có duyên thì đừng nên suy nghĩ nhiều nữa."

Vân Điệp nhìn bà mỉm cười rồi cúi đầu rút ví: "Dạ được, bà gói lại giúp con, con sẽ thanh toán. Cảm ơn bà nhiều ạ.”

Cầm lấy hộp nhỏ do bà cụ đưa qua, Vân Điệp liền đưa tiền sang, thanh toán cho bà cụ. Không đợi bà nói cám ơn, Vân Điệp cười nhẹ: "Có lẽ đúng như bà nói, con và nó thật sự có duyên. Nhưng bà cũng là một người hiếm gặp, cái giá này có lẽ cũng sẽ không quá rẻ, mong bà chớ chê bai. Còn nữa, sau này bà hãy cẩn thận, thế giới sẽ trở nên rất nguy hiểm."

Vân Điệp nói xong liền nhanh chóng bước đi, bà cụ nhìn kỹ lại số tiền trên tay, tròn năm triệu. Đứa nhỏ thấy vậy thì liền nhảy cẫng lên hoan hô: "Bà ơi, chúng ta có tiền mua đồ ăn rồi. Có tiền mua thuốc cho bà rồi."

Bà lão mỉm cười, vuốt tóc cháu trai: "Sau này không được như thế nữa. Trẻ con không được chen vào chuyện của người lớn, nếu gặp phải người hung hăng, con đã gặp rắc rối to rồi.”