Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 5




Tuy Vân Điệp nói không hận, nhưng để xem như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, Vân Điệp không hề làm được. Giữa việc tái giá sau khi ly hôn và ngoại tình với người đàn ông khác, khi bản thân vẫn đang có chồng, đó đã là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Vân Điệp như có như không thở dài một hơi, thôi thì miễn bà sống sung túc là được, cô cũng không có nhu cầu đòi hỏi tình thương từ bà hay công khai trách móc bà bất cứ điều gì cả. Chỉ có điều, tận thế đã sắp đến, ngày tháng yên bình của bà, có lẽ cũng dần kết thúc rồi.

Vân Điệp nhấp một chút trà dứa, khẽ l.i.ế.m môi hỏi: “Dạ. Mẹ dạo này thế nào rồi? Sức khỏe vẫn ổn chứ?"

"Cũng bình thường. Có điều em trai con có chút nghịch ngợm. Ngày nào cũng đạp, khiến mẹ đau muốn thấu trời luôn, cái thằng nhỏ này đúng là giống cha của con y như đúc."

Bàn tay đang cầm thìa của Vân Điệp thoáng cứng nhắc, khựng lại trong không trung, em trai cô? Giống cha cô y như đúc? Miệng Vân Điệp thoáng vẽ ra một nụ cười nhạt rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh: "À thế ạ."

Mẹ Viên biết mình có phần lỡ lời, cười gượng hai tiếng lại hỏi: "Đừng nói về mẹ nữa. Con thì sao? Công việc sao rồi? Đã ký hợp đồng chính thức chưa? Lúc nãy con đi vào, suýt là mẹ nhận không ra, dạo này con đúng là đã thay đổi không ít."

Vân Điệp nói qua loa, cúi đầu ăn bánh, không muốn trả lời mấy câu sau của bà: "Con vẫn bình thường."

Hai người nói chuyện thêm một lúc, chủ yếu là do mẹ Viên nói, Vân Điệp chỉ ngồi nghe. Đều là về "em trai con" thế nào.

Lại thêm một lần nữa, mẹ Viên nói: "Em trai con đó mà, mẹ chỉ lo nó bị làm sao thôi, chứ mẹ cũng không nề nà gì cả. Vì mẹ thấy cha con nói cũng rất đúng, cha con nói với mẹ, nhất định mẹ phải sắp xếp để bay qua nước A, điều kiện sinh sản tốt hơn nước mình rất nhiều."

Vân Điệp khẽ mím môi, cô không nở thêm bất cứ một nụ cười nào nữa. Vân Điệp bỏ chiếc thìa trên tay xuống, hai chân dưới gầm bàn đặt song song nhau, hai tay cũng đặt song song lên đùi, lưng thẳng tắp, gương mặt có chút sắc bén: "Mẹ à, đó là chồng mẹ, nhưng không phải cha con. Cha của con, ông ấy bây giờ có lẽ đang ở nhà quét dọn, rửa chén, hoặc giả có khi là đang nằm ở một góc giường lặng lẽ lau nước mắt đấy.”

Sống lưng mẹ Viên thoáng cứng đờ, gương mặt ngập tràn vẻ tức giận: "Ý con là gì? Ý con là lỗi của mẹ à? Đúng rồi, ở cái nhà đó tôi luôn luôn có lỗi. Cha con các người thì có lỗi gì. Đến bây giờ, khi tôi đã ra khỏi ngôi nhà đó rồi thì cha con các người vẫn luôn muốn trách mắng tôi, luôn đổ lỗi cho tôi như vậy."

Người giúp việc ở phía sau thấy bà chủ khóc lóc, liền vươn tay bận rộn, nào là lau nước mắt, nào là vuốt nhẹ sống lưng, còn không quên trừng mắt nhìn Vân Điệp như một đứa con bất hiếu đầy tội lỗi.

Trái lại, Vân Điệp cảm thấy rất buồn cười. Gia đình đang yên ổn, bỗng dưng bà lại lén lút, ngoại tình với người đàn ông khác, cắm cho cha Giang một cái sừng thật dài gần cả năm trời.



Đến khi biết chuyện, cha Giang cũng chỉ muốn nói rõ ràng, khó kiềm chế được tính tình, đôi câu hỏi han tới tấp. Ông muốn chất vấn bà tại sao lại làm như vậy với hai cha con của ông, sau đó cha Giang nước mắt ướt đẫm, khóc không thành lời.

Ai ngờ đâu, lúc đó bà cũng bắt đầu khóc lóc thê lương, giãy nảy nói ai cũng ghét bỏ bà rồi làm um sùm cả lên. Cha Giang thấy vậy liền cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng thương lượng sẽ tha thứ tất cả, ông sẽ xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, gia đình có thể tiếp tục sống hạnh phúc.

Bấy giờ, vì quá tức giận, Vân Điệp đã sớm rời khỏi nơi đó, tính cách Vân Điệp xưa nay đều rất mạnh mẽ, dứt khoát. Nên cô không thể chấp nhận được cách làm của cha Giang, mặc dù không ai muốn cha mẹ của mình tan vỡ.

Vân Điệp lại càng tức giận, thất vọng hơn với thái độ của mẹ mình. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần nói gì động đến bà, bà đều như thế, chưa nói được vài câu đã khóc lóc, oán than muốn c.h.ế.t đi cho xong chuyện, ai cũng đúng, mỗi bà sai lầm, đổ hết lên đầu bà đi.

Được một tuần sau, bà cũng bỏ nhà đi. Cha Giang đau khổ một thời gian, cuối cùng cũng vực dậy được. Thế nhưng cô biết, cha Giang vẫn còn nhớ nhung bà rất nhiều.

Vậy mà cho đến tận bây giờ, bà ấy vẫn không chịu thôi cái tính này đi. Cứ mỗi khi có bất kỳ ai nói điều gì khiến bà không ưng ý, bà liền bắt đầu.

Hiện giờ, có lẽ do được nuông chiều rất nhiều, nên tính tình của bà còn xấu hơn lúc trước, không hề kiêng nể điều gì cả, bà ấy còn muốn ồn ào ở nơi công cộng.

Vân Điệp có chút không kiên nhẫn, ngay từ nhỏ, cô đã phải chịu đựng tính tình này của bà. Dù gì cũng là mẹ của mình, tính tình ra sao thì cô cũng đều chấp nhận hết, không hề hé răng nửa lời.

Nhưng sau khi làm ra bao nhiêu là chuyện, ngay cả một câu xin lỗi, bà ấy cũng chưa từng mở miệng ra để nói với cha con cô.

Giọng điệu của Vân Điệp vô cùng chán chường: "Mẹ, đừng có giở cái tính này ra nữa. Hôm nay con đến là có chuyện quan trọng muốn nói. Nếu mẹ còn như vậy nữa thì con sẽ đứng lên và đi về ngay lập tức."

Vân Điệp đứng lên, khẽ cúi đầu chào bà. Vì ở phía đối diện, mẹ Viên vẫn không ngừng nức nở, khiến cho mọi người xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến.

Vân Điệp khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, nếu đã vậy thì thôi. Lát về đến nhà, cô sẽ gửi cho bà một cái tin nhắn để nhắc nhở. Còn về phần bà có tin hay không, Vân Điệp cũng không can thiệp được.



Vân Điệp cũng không thể làm gì thêm, chỉ là nếu bà vẫn còn giữ cái tính này thì ở tận thế sẽ rất khó sống sót: "Chào mẹ. Hãy giữ sức khỏe. Chúc mẹ được như ý, mẹ tròn con vuông.”

Mẹ Viên trợn mắt nhìn Vân Điệp đi xa, Vân Điệp mở cửa, dáng vẻ cô bình thản bước ra bên ngoài đường phố nhộn nhịp của buổi chiều. Mẹ Viên có chút thẫn thờ. Con bé, thay đổi rồi.

"Về thôi bà chủ ạ, ông chủ sắp đi làm về rồi đấy."

Nghe người giúp việc nhắc, mẹ Viên khẽ giật mình, bà vịn tay của người giúp việc, chậm rãi đứng dậy, cái bụng to lập tức nhô ra, thấy rõ hơn bất cứ khi nào.

Mẹ Viên lộ ra gương mặt tươi cười ngọt ngào, cứ như người vừa khóc lóc ban nãy và bà là hai người hoàn toàn khác nhau, bà mỉm cười hạnh phúc: "Được, về thôi, anh ấy sắp về nhà rồi."

Vân Điệp đang ngồi trên xe suy nghĩ m.ô.n.g lung thì nghe tài xế hỏi khẽ: "Cô ơi, cô muốn đi đâu vậy?"

Tài xế là một chú cũng khoảng độ cha Giang, gương mặt cũng đã đầy rẫy những dấu vết của thời gian. Vân Điệp nhìn chú qua kính, cười nhẹ: "Cho con đến tiệm đồ cổ ở đường XY."

Theo như dự định, Vân Điệp sẽ đi mua một ít vũ khí, cô đã lên mạng xem xét kỹ lưỡng. Dãy tiệm đồ cổ ở đường XY có một cửa tiệm bán vũ khí cầm tay hợp pháp, nên cô sẽ đến đó.

Lại nói, Vân Điệp muốn chuẩn bị chu toàn một chút, cô cũng định sẽ rèn luyện cho cha Giang. Mặc dù cô có thể bảo vệ cha, nhưng không sợ nguy hiểm, chỉ sợ những nguy hiểm bất ngờ sẽ xảy ra.

Nếu ngay cả một con zombie mà cha Giang cũng không g.i.ế.c được, Vân Điệp sợ rằng, đó không phải là chuyện tốt.

Mà khi ấy, ngay cả cha Giang cũng sẽ tự cảm thấy bản thân ông là gánh nặng của cô. Vân Điệp không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với cha Giang nữa.

Vân Điệp lại không tự chủ được nghĩ đến cảnh tượng cha Giang hóa thành zombie, đi quanh quẩn trong căn nhà chờ đợi cô, vành mắt của Vân Điệp liền ửng đỏ lên ngay lập tức.