Giọng điệu của Sầm Uông vẫn lạnh tanh: "Dù có đăng cơ hay chưa thì mày cũng không phải là người được ông ta lựa chọn. Một lời khuyên hữu ích dành cho mày là nên cụp đuôi vào mà sống. Nếu không, chọc tao tức giận rồi thì cái mạng nhỏ của mày cũng khó mà giữ lại được đấy."
Sầm Bụ cắn chặt răng, hai tay siết chặt để kiềm chế lửa giận. Bỗng tầm mắt hắn chuyển qua Vân Điệp đang được Sầm Uông ôm gọn ở trong lòng thì khóe miệng liền cong lên một nụ cười. Tâm tình Sầm Bụ có vẻ lại trở nên tốt đẹp: "À thế à. Để xem nào, con đàn bà này trông rất ngon miệng đấy, tao cũng muốn thử một chút."
Hai mắt Sầm Uông sắc lạnh, nhìn thẳng vào mắt của Sầm Bụ, ném cho hắn ta một ánh nhìn cảnh cáo: "Mày dám?"
Sầm Bụ cười to, tâm tình hắn ta trở nên vô cùng sảng khoái khi nhìn thấy được thần sắc trầm trọng của Sầm Uông: "Chắc tao không dám đâu nhỉ? Trên người con đàn bà này có hơi thở của mày, nhưng mày không hề để lại ấn ký trên người nó, chứng tỏ nó cũng chỉ là loại gái mà mày chơi qua đường mà thôi. Sao nào? Hẹp hòi thế Sầm Uông, anh em với nhau cả mà. Loại qua đường này mà mày cũng giữ khư khư à? Mất mặt quá rồi đấy."
Vân Điệp ở trong lòng Sầm Uông khẽ run, không phải cô sợ mà là cô đang tức điên lên được. Thế nhưng ở đây là chiến trường của kẻ mạnh, chỉ kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng ở đây. Vân Điệp không muốn tự chuốc họa vào thân, do đó cô cố gắng kìm nén sự giận dữ, mím môi nhẫn nhịn.
Sầm Uông cũng nhận ra sự phản kháng nhỏ đế từ Vân Điệp, anh khẽ thở dài. Sầm Uông không nói thêm bất cứ lời nào, anh nhanh chóng ra tay tấn công Sầm Bụ rồi ôm lấy Vân Điệp rời khỏi khách sạn.
Sầm Bụ thấy vậy thì dịch chuyển thân thể để né tránh đòn tấn công của Sầm Uông, nhưng hắn cũng không ngờ được đó chỉ là hư chiêu. Ngay khi Sầm Bụ vừa né tránh thì một đòn kia của Sầm Uông lập tức nện trúng Sầm Bụ khiến cho một tiếng nổ vang lên, toàn thân Sầm Bụ đen thui như bị cháy, từ trong xương cốt truyền đến cơn đau đớn thấu trời.
Sầm Bụ gầm lên một tiếng chửi thề, thằng nhãi nhép khốn kiếp Sầm Uông còn chơi gài hàng kiểu này nữa, đồ đáng chết, thật đáng hận!
Nhưng hãy đợi đấy, Sầm Uông cũng chẳng thể đắc ý được lâu đâu. Hiện tại, Sầm Uông cũng không thể trở về Giới m Ti để chính thức đăng cơ. Chỉ cần hắn nhân cơ hội này trừ khử được Sầm Uông thì hắn sẽ trở thành người kế vị tiếp theo.
Khi trước, dù cho Sầm Bụ sắp xếp trăm nghìn cạm bẫy hay bày ra thế trận lớn cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm vướng chân Sầm Uông được. Điều đó khiến cho Sầm Bụ rất ngứa răng, đồng thời cảm thấy bất lực sâu sắc trước tên Sầm Uông trâu bò này.
Thế nhưng hiện tại lại không giống như vậy, bên cạnh Sầm Uông đã xuất hiện một người phụ nữ. Tuy Sầm Uông không để lại ấn ký hoàng tộc trên người của cô ta. Nhưng bằng trực giác của bản thân và dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Sầm Uông, nhất định người phụ ấy đối với Sầm Uông khá là quan trọng.
Bản tính Sầm Uông vốn lạnh nhạt và tà ác đến cực độ, ngay cả Sầm Bụ cũng không dám nhận định bản thân vượt trội hơn Sầm Uông. Cả về thực lực lẫn sự quyết tuyệt thì Sầm Uông đều hơn hắn gấp trăm lần, đó là lý do mà Sầm Uông được chọn làm vương tiếp theo chứ không phải là hắn.
Tuy vậy thì Sầm Bụ hắn chính là đại diện cho một tinh thần bất diệt, bản thân là một thiếu niên thế hệ mới ở dưới Giới m Ti nên hắn sẽ không từ bỏ dẫu cho có bất cứ nguyên nhân gì đi nữa. Không có sức thì ta dùng mưu. Cái gì là của mình, sẽ là của mình còn cái nào không phải là của mình, phải đi giành đi giật để nó trở thành của mình.