Nghe vậy, vẻ mặt của Sinnik bỗng chùng xuống, trở nên vô cùng đáng thương: "Chị Điệp ơi, em sẽ mặc đồ thật kín, quấn khăn thật chặt mà. Chị đừng có bỏ mặc em ở đây có được không? Em sẽ cẩn thận. Chị Điệp…"
Tố Như bĩu môi, mười mấy tuổi đầu rồi mà cứ thích nhõng nhẽo. Ấy thế mà mỗi lần thằng nhóc này làm nũng là y như rằng Vân Điệp đều khó có thể chối từ và đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ. Vân Điệp bất đắc dĩ xoa xoa đầu Sinnik, đồng ý cho Sinnik đi theo.
Trên thực tế thì Vân Điệp cảm thấy tội nghiệp Sinnik, nên mới dành nhiều yêu chiều cho cậu như vậy. Hoàn cảnh gia đình éo le, từ nhỏ đã bị người cùng đất nước của mình truy sát. Bộ dạng lại khác người, hơn nữa trong người của Sinnik còn có một nguồn năng lượng khó có thể khống chế được. Nếu Sinnik không thể tự giải phóng nó ra mà để nó tự bạo phát thì chắc chắn, tính mạng của Sinnik chẳng thể bảo toàn.
Đó cũng là lý do chính Vân Điệp không dám để Sinnik cách xa mình.
Chỉ là Vân Điệp cũng không thể lúc nào cũng thể hiện ra rằng cô muốn để Sinnik dính lấy mình, nên ban nãy cô đã nói như vậy vì Văn Hậu biết chắc chắn Sinnik sẽ làm nũng xin theo. Nếu như vậy, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng cô dễ mềm lòng trước sự làm nũng của Sinnik mà thôi.
Ba ngày nữa, Đại tướng Viễn Liên sẽ cử trực thăng tới để đón Vân Điệp ra căn cứ an toàn Quân Đội ở ngoài Bắc. Thời gian cũng không quá gấp rút, Vân Điệp cũng còn dư thời gian để làm chút chuyện riêng.
Một năm trước, sau khi Kido Jit nói cho Vân Điệp nghe về bí mật mà hắn ta biết được thì cô lại càng mờ mịt hơn về bức màn của sự thật. Trong một lần tình cờ Kido Jit đi ngang qua phòng họp của Tổng thống thì hắn ta thấy được một cảnh tượng khó có thể ngờ tới.
Tổng thống của nước A đang quỳ lạy trước một người mặc áo choàng đen, Kido Jit nhìn đến ngây người. Chỉ là hắn ta cũng không dám đứng lại đó quan sát, bởi chỉ cần nhìn bóng lưng của người mặc áo choàng đen đó thì Kido Jit liền cảm thấy sợ hãi tột độ, cả người không kìm được chảy đầy mồ hôi lạnh.
Mấy tháng trước, Vân Điệp nhận được tin Tổng thống của nước A đã bí mật di chuyển đến nước D. Sau một thời gian theo dõi, Vân Điệp đang xác định được nơi nghỉ chân của ông ta. Vài tuần nay, ngày nào Vân Điệp cũng đi đến nơi trú ngụ của ông ta để nghe ngóng, nhưng không thể thu thập được bất cứ thông tin gì.
Mà Vân Điệp lại sắp phải đi ra ngoài Bắc để bàn bạc đại sự với Đại tướng Viễn Liên, nên tối nay cô quyết định lẻn vào bên trong xem thực hư ra sao. Dẫu gì thì hiện tại, ba dị năng của cô cũng đều lên tới cấp năm cao cấp, đánh không lại thì cứ chạy hẳn là cũng không có vấn đề. Ít nhất mạng nhỏ vẫn sẽ được bảo toàn.
Nơi Tổng thống của nước A đang cư ngụ chính là một khách sạn to nhất khu vực này, xem ra ông ta cũng rất biết cách hưởng thụ. Nếu còn dư dả thời gian, Vân Điệp cũng không thiếu kiên nhẫn mà ẩn nấp bên ngoài, dò la thêm một thời gian bởi lực lượng canh gác bên ngoài khách sạn này cũng quá dày đặc, cô chính là sợ sẽ bứt dây động rừng.
Chỉ là hiện tại thời gian có hạn, đợi tới khi Vân Điệp trở về, Tổng thống của nước A còn sống hay không cũng là vấn đề chứ đừng nói là có thể tìm ra được tung tích của ông ta nữa. Cho nên Vân Điệp quyết định đêm nay, một phát liền trúng, nếu thăm dò được bí mật gì đó thì quá tốt rồi.
Vân Điệp bước nhẹ như mèo, cố gắng không để bước chân phát ra tiếng động. Cô tập trung cố nén hơi thở thật nhẹ để tránh bị phát hiện, nhanh chóng lẻn vào bên trong khách sạn. Một sự im ắng bao trùm lên khách sạn, bỗng Vân Điệp rùng mình một cái, sao giống phim kinh dị quá vậy? Đừng có nói với cô là ở tận thế này còn có ma đấy.