Phụ nữ, có lẽ dù xinh đẹp, dịu dàng, kiêu ngạo, yếu đuối hay bản tính có lạnh nhạt ra sao đi chăng nữa thì khi đã thật tâm yêu một người rồi, đều sẽ có một sức mạnh vô cùng phi thường dần dần nảy mầm ở bên trong. Hóa thành con thiêu thân, dù cho có biết được phía xa có cái c.h.ế.t đang chờ đợi, cũng không hề nề nà sợ hãi, chấp nhận hy sinh tất thảy vì người mình yêu.
Miêu Kị bị bắt vào trong lao ngục. Bọn chúng bắt đầu tra tấn, đánh đập Miêu Kị bằng vô số cách thức khác nhau, tuy nhiên thì những cách thức đó lại có chung đặc điểm là vô cùng dã man. Nhưng dù cho có đánh đập, dụng hình cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thu về một chút kết quả gì.
Vì vậy, bọn chúng liền không phí thời gian để làm điều thừa thãi nữa. Bọn chúng nhanh chóng áp giải Miêu Kị đến lều trại của một người đàn ông. Gã ta chính là người đứng đầu của bộ tộc này và đương nhiên, không gì khác hơn là gã ta muốn làm nhục Miêu Kị. Nhằm làm cho Miêu Kị khẩu phục và tự khai ra hết mọi chuyện.
Bấy giờ, Miêu Kị chống trả vô cùng quyết liệt, Miêu Kị gần như là liều mạng để bản thân không bị vấy bẩn. Bởi đối với một Thánh nữ của bộ tộc như Miêu Kị, việc bị vấy bẩn còn ô nhục và đau khổ hơn là cả cái chết.
Miêu Kị không hề để tâm đến những vết thương chồng chất trên người đang bị nứt rồi chảy m.á.u tươi đầm đìa trên thân thể, nhỏ dài xuống đất. Miêu Kị chỉ dốc hết sức bình sinh, dùng tất cả những sức lực còn lại của bản thân để phản kháng dữ dội và cô muốn tìm cơ hội để trốn thoát.
Nhưng sự đời luôn luôn không thể nào có thể đoán trước được. Chỉ là có khi, Miêu Kị rất hối hận vì bản thân đã ngoan cường chống trả như vậy để có thể chạy thoát. Vân Điệp thiết nghĩ, nếu như cho Miêu Kị lựa chọn lại một lần nữa, cô ấy có lựa chọn con đường cũ hay không? Hay sẽ là một quyết định khác bởi kết thúc quá bất hạnh như vậy?
Cuối cùng thì Miêu Kị cũng trốn thoát được khỏi nơi tối tăm, đáng sợ ấy. Miêu Kị không hề dám ngừng nghỉ, cô di chuyển cả ngày lẫn đêm để có thể về đến bộ lạc thân yêu của mình. Những tưởng những ngày tháng đau khổ của Miêu Kị đã kết thúc, nhưng không hề bởi lúc này đây, cái gọi là địa ngục trần gian mới thật sự bắt đầu.
Mọi người trong bộ lạc đều đồng loạt nghĩ rằng Miêu Kị đã chết. Bởi một khi rơi vào tay quân thù, thân là Thánh nữ đại diện cho sự cao quý và thuần khiết, Miêu Kị nhất định phải tự tử để tự chứng minh sự trong sạch của bản thân. Do đó, họ đang rất đau buồn mà chuẩn bị lễ tang cho Miêu Kị, từng tiếng khóc than khe khẽ vang lên trong màn đêm đen, nghe sao mà ai oán, thê lương.
Nhưng tới khi bọn họ thấy Miêu Kị trở về, tất cả đều đứng từ xa nhìn cô lom lom, không có bất kỳ một ai vui mừng đến gần hay mở miệng hỏi thăm dù chỉ là một câu. Mọi người trong bộ tộc tụ tập lại ở một phía đối lập với Miêu Kị, ánh mắt của bọn họ nhìn cô giống như một kẻ phạm tội tày đình, đất trời khó dung.
Nhưng bấy giờ, Miêu Kị cũng quá mệt mỏi để có thể chú ý đến điều đó. Miêu Kị vươn l.i.ế.m lấy đôi môi khô khốc của bản thân, Miêu Kị vừa định mở miệng nhờ người mang đến cho mình một ít nước, rồi sau đó cô sẽ trở về lều của mình để tắm gội thì bấy giờ, Liệt Bất xuất hiện. Ánh mắt của Liệt Bất hiện lên rất nhiều cảm xúc mà Miêu Kị không đời nào có thể ngờ được, hắn ta biểu lộ vẻ mặt đau khổ và nhìn cô tràn đầy oán trách pha lẫn chút khinh thường.
Vào lúc này, bỗng tiếng la hét vang lên dồn dập như muốn phá vỡ cả màn đêm tối tăm này. Những tiếng la hét ấy như đang vọng thẳng lên bầu trời đêm đen đầy rộng lớn, đồng thời, nó cũng như một nhát d.a.o đ.â.m trực tiếp vào lòng của Miêu Kị: "Thiêu sống cô ta, thiêu sống cô ta, thiêu sống cô ta."