Cô gái xinh đẹp điềm tĩnh cất lời: "Cô rất giống ta ngày xưa, rất có bản lĩnh lại còn rất kiên cường. Nếu đã vậy, chi bằng hãy theo ta, ôn lại chút chuyện cũ một lát đi. Cô thấy thế nào?"
Vân Điệp l.i.ế.m môi, có vẻ cô gái xinh đẹp này chính là chủ nhân của đầm lầy Miền Cát, dù không biết không có tội nhưng cô xông vào đây thì vốn là đã không phải, không có quyền trách người ta ra tay với cô ban nãy. Huống hồ, cô ấy cũng đã giúp cô cảm thấy khỏe khoắn trở lại, nghĩ vậy, Vân Điệp liền gật đầu không chút do dự.
Trong thoáng chốc, Vân Điệp liền thấy cảnh tượng xung quanh mình bị thay đổi. Cơn hoa mắt qua đi, ngay khi Vân Điệp mở mắt ra thì cô đã ở trên một thảo nguyên xanh ngắt, bao la bát ngát và được trải dài vô tận, dường như không hề có điểm cuối
Trên thảo nguyên rộng lớn, bao la ấy, có hai đứa trẻ - một trai một gái đang ngồi bó gối, tựa đầu vào nhau trông vô cùng nên thơ và hài hòa. Một cảnh tượng có thể khiến cho lòng người dịu lại. Đứa bé trai khẽ vươn cánh tay ú nần ra vuốt nhẹ mái tóc của bé gái rồi cất giọng vui vẻ: "Miêu Kị, lớn lên em phải gả cho anh đấy nhé, lớn lên anh sẽ cưới em. Nhất định anh sẽ cưới em.”
Đứa bé gái nghe vậy thì liền bật cười khanh khách, đưa tay chọc chọc vào cái má bánh bao của đứa bé trai: "Liệt Bất, anh nói có giữ lời không đó? Nếu anh nuốt lời thì sao? Nếu anh nuốt lời thì Miêu Kị phải làm thế nào đây?"
Đứa bé trai nghiêm túc mím môi, trịnh trọng xoay sang mặt đối mặt với bé gái. Bé trai nhìn thẳng vào mặt bé gái, đưa hai tay giữ hai má của bé gái lại rồi cất lời trông vô cùng nghiêm túc: "Không có, sẽ không bao giờ. Suốt đời này Liệt Bất chỉ cưới mỗi Miêu Kị mà thôi. Bởi Liệt Bất thích Miêu Kị, thích Miêu Kị rất nhiều."
Thời gian dần trôi và hai đứa trẻ ấy cũng ngày một lớn lên. Miêu Kị và Liệt Bất ở bên nhau, cùng nhau trưởng thành trên thảo nguyên đầy rộng lớn, mênh m.ô.n.g này. Tình cảm của cả hai dành cho nhau cũng càng ngày càng đong đầy, theo thời gian càng lâu nên càng thêm phần gắn bó và sâu đậm.
Miêu Kị và Liệt Bất cùng nhau luyện võ, cùng nhau săn bắt, cùng nhau làm lễ trưởng thành và giúp nhau tiến bộ, mạnh mẽ hơn. Vào ngày Miêu Kị được các trưởng lão trong bộ tộc cử hành nghi lễ sắc phong cô làm Thánh nữ, Liệt Bất đứng bên dưới đàn tế, ngẩng đầu nhìn Miêu Kị bằng ánh mắt nồng nàn và đầy ắp sự thương yêu, cả hai cùng hướng về nhau, mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, Miêu Kị và Liệt Bất lại tiếp tục đồng hành cùng nhau, bao gồm những khoảnh khắc bình yên bên nhau, nâng cao thực lực của bản thân và phát triển bộ lạc. Họ cùng nhau nướng thịt cừu, cùng nhau chiến đấu, sấn vào vô vàn những trận chiến vô cùng khốc liệt để có thể mở rộng địa bàn của bộ lạc.
Mối quan hệ của họ vừa là người yêu nhưng cũng vừa là chiến hữu trên sa trường sống c.h.ế.t cùng nhau. Vừa có thể hi sinh vì nhau nhưng cũng có thể cùng nhau hi sinh vì bộ lạc. Ấy là một quan hệ vô cùng thiêng liêng và sâu sắc, bởi Miêu Kị và Liệt Bất có thể không cần lo ngại, họ dám vững tâm đưa lưng về nhau mà g.i.ế.c địch. Không chỉ có tình yêu, giữa họ còn tồn tại cái gọi là nghĩa nặng tình sâu do có vô số trận chiến, họ thậm chí còn không màng đến bản thân mà giúp đỡ, hi sinh vì nhau.
Nhưng trên thế gian này nào có tiệc vui nào không tàn? Có cành hoa đẹp nào mà không phai sắc rồi héo úa và có người nào là bất khả chiến bại? Muôn hình vạn trạng, thế sự xoay vần luôn không thể nào đoán trước được.
Do đó, trong một trận chiến, Miêu Kị và Liệt Bất đã bị thất thủ bởi trong bộ tộc có nội gián mà quân địch đã mua chuộc được từ khi nào. Vì lẽ ấy, cả Miêu Kị và Liệt Bất đều không kịp trở tay với sự tham danh hám lợi của kẻ nội gián đã phản bội bộ tộc và sự ti bỉ, đê hèn của quân địch.
Bấy giờ, hai người đều lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Vó ngựa của quân địch vang lên tứ phía khiến trong lòng của Miêu Kị như đang có một ngọn lửa, đột nhiên cô cảm thấy nôn nóng bởi dự cảm chẳng lành lại bất chợt ùa đến.