Chuyện có ma chỉ có người trong nhà máy mới biết! Vậy mà một người ngoài như cô gái này lại biết được! Có lẽ cô thực sự có năng lực.
Thành thật mà nói... Chính anh ấy cũng không dám vào đó.
Vương Vân hỏi: "Cô thật sự có thể cứu người?"
"Nếu không thử sao biết được! Thêm một người giúp cũng không phải chuyện xấu." Lục Kiến Vi trả lời... Không quá khẳng định nhưng đủ để thể hiện sự tự tin.
Vương Vân là người quyết định ở đây! Nếu anh ấy không phản đối thì dù người khác có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể giữ trong lòng.
Lục Kiến Vi nói: "Trước hết, hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở đây!" Người đàn ông trung niên mà trước đó gọi Vương Vân, chủ động giải thích: "Nhà máy nước không phải lúc nào cũng ở đây! Cách đây 50 năm, nó mới được chuyển tới... Lúc đó, tất cả chúng tôi đều chưa làm việc ở đây.
Nghe đồn lúc sắp hoàn tất di dời, một công nhân đã gặp tai nạn lao động và tử vong ngay tại chỗ..." Các máy móc tại đây đều to lớn, nặng nề và phức tạp! Một sự cố nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm nghiêm trọng.
Vương Vân tiếp lời: "Sau đó nhà máy này đóng cửa một thời gian, nhưng vào ban đêm nhân viên trực ban thường nghe thấy tiếng máy móc vận hành trong nhà xưởng nhưng khi vào kiểm tra thì mọi thứ bình thường! Kỳ lạ là khi bước ra ngoài, tiếng động lại vang lên... Điều kỳ quặc là vào ban ngày thì mọi thứ đều bình thường, chỉ vào ban đêm mới nghe được âm thanh và không chỉ một người từng nghe thấy... Thậm chí từng có nhân viên trực đêm, lúc nhận ca thì vẫn bình thường nhưng sáng hôm sau lại phát hiện đã bị bất tỉnh! Sau khi tỉnh lại thì sợ tới mức phải nghỉ ngơi hơn một tháng mới hồi phục... Kể từ đó, khu vực xưởng này đã bị đóng cửa và không còn sử dụng nữa.
Tính đến hiện tại đã được gần 50 năm rồi."
Một người khác bổ sung: "Tiêu Hà mới vào làm nên không mấy tin những lời chúng tôi nói! Hôm nay cậu ấy đã bất chấp lao vào và giờ vẫn chưa thấy trở ra."
Lục Kiến Vi tiến gân nhà máy, nhận thấy ổ khóa nằm trên mặt đất, cửa mở hé nhưng không ai dám bước vào.
Hôm nay khi ra ngoài, cô chỉ mang theo điện thoại và balo.
Lục Kiến Vi suy tư một lát, bỗng nhớ ra ngày hôm qua cô chưa nhận phần thưởng cho nhiệm vụ [Chuyến xe buýt tử thần]
Cô mở Wechat, kiểm tra túi đồ trong nhóm Âm Dương... Cái bánh bao huyết lệ đã được lấy ra từ trước, bây giờ chỉ còn màu xám.
Kế bên chiếc bánh bao có một hình ảnh mới là một củ hành tây còn nguyên vỏ, Lục Kiến Vi chạm mở...
[Tên vật phẩm: Hành tây diệt quỷ]
[Công dụng: Người gặp người mến, quỷ gặp quỷ khóc*]
*kKhi sử dụng, mọi người nhìn thấy bạn sẽ cảm mến, còn quỷ thì sẽ cảm thấy sợ hãi và bật khóc.
[Thời hạn sử dụng: 12 tiếng]
Vừa hay là vật phẩm phù hợp với Tình huống này.
Lục Kiến Vi chạm nhẹ hai cái... Hôm nay cô mang theo tài liệu nên đã đeo balo, tiện thể có thể sử dụng nó.
Vương Vân hỏi: "Sao không vào trong?"
Vừa dứt lời, trước mặt mọi người Lục Kiến Vi lấy từ balo ra một củ hành tây.
Chỉ là con ma 50 năm tuổi, theo lời kể thì nó chưa hề giết hại ai... Có lẽ chưa hóa thành ác quỷ.
Cô cười nhẹ: "Vào thôi."
Thấy Lục Kiến Vi lấy ra củ hành tây, mọi người khá bối rối: "Tưởng đi chơi à? Mang cả hành tây theo?"
"Thế này thì còn tệ hơn tự chúng ta xông vào cứu Tiêu Hà! Nhiều người sức mạnh lớn." Lục Kiến Vi vẻ mặt lạnh lùng: "Anh có tài anh cứ vào đi."
Nghe vậy, mọi người lặng đi, không còn bàn tán nữa.
Vương Vân cũng chú ý đến tiếng xì xào của mọi người, ngượng ngùng hỏi: "Cô Lục định làm gì vậy?"
Lục Kiến Vi có cảm tình với Vương Vân, lắc củ hành tây trong tay, giải thích: "Có thể anh chưa biết nhưng ở Xuất Vân Quan của chúng tôi, mọi vật đều có thể trở thành công cụ trừ tà."
Vương Vân: "..." Tôi cảm thấy cô đang nói đùa.
Lục Kiến Vi nói một cách nghiêm túc: "Củ hành này không phải loại bình thường."