Một trong những lá bùa như có mắt, tự dính vào người bà lão.
Ngay lập tức, Tô Khúc Trân nghe thấy tiếng thét đau đớn từ đối phương! Sau đó, chỗ bị phù chú dính vào bắt đầu phát ra một luồng khí đen.
Bà lão đau đớn và rất nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của hắn.
Từ trong túi, Tô Khúc Trần lấy ra những lá bùa khác, nói: "Thật không ngời Tôi vẽ nhanh như vậy mà lại thành công, có vẻ như mình sinh ra đã thích hợp làm Bán Tiên"
Lúc đó, hắn hoàn toàn bất ngờ.
Phù chú do chính mình vẽ ra lại phát huy hiệu quả.
Lục Kiến Vi nhận lấy mấy lá bùa, nói: "Để tôi nói cho anh một sự thật... Trong số những tờ này, có lẽ chỉ có tờ anh vừa sử dụng là thật."
Tô Khúc Trần: "..."
Hắn tỏ vẻ mặt không tin: [Cô chắc chắn đang lừa tôi! Làm sao có thể như vậy!]
Lục Kiến Vị vỗ vai hắn: "Cố lên."
Tô Khúc Trần ủ rũ.
Vừa mừng vừa lo... Mừng vì sắp học thành công nhưng hóa ra lại giống như mèo mù vớ được cá rán, chỉ là may mắn mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại trở nên phấn khích.
Có một tờ thành công! Điều này có nghĩa là hắn có khả năng tạo ra nhiều tờ thành công hơn nữa.
Tô Khúc Trần chuyển từ không khí u ám sang tươi sáng, hứng khởi hỏi: "Vậy hôm nay chúng ta có học vẽ phù chú không hay là thử cái mới?"
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Cái này đã đủ cho anh học rồi."
Tô Khúc Trần tỏ ra thất vọng,"Được thôi! Tôi chỉ học cái này thôi."
Lục Kiến Vi nhìn hắn... Không nhịn được mỉm cười: "Anh mới bắt đầu nên học nhiều không tốt! Hãy nhớ lại những gì tôi từng nói về vị đạo sĩ kia..."
Vị đạo sĩ trung niên kia trở thành một ví dụ điển hình, thường xuyên được cô nhắc đến như một bài học quý giá.
Tô Khúc Trần nói: "Tôi biết mài Aaaa! Tôi đi xem phòng của mình... Nếu không có gì thì quay lại công ty."
Lục Kiến Vi không cản.
Việc sửa chữa gân như hoàn tất, chỉ còn hai ba ngày nữa là xong! Sau đó, Tô Khúc Trần có thể chuyển vào.
Đối với việc xua đuổi âm khí, chỉ cần một lá bùa là đủ.
Lục Kiến Vi mở WeChat, truy cập nhóm Âm Dương.
Lần trước, cô đã sử dụng bánh phồng tôm chính nghĩa nên trong ba lô chỉ toàn hình ảnh màu xám, khi click vào chỉ thấy công dụng của chúng.
Không rõ mất bao lâu để lấp đầy những khoảng trống này.
Lục Kiến Vi nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó đăng nhập Weibo.
Sau gần nửa tháng không cập nhật, cô viết một dòng trạng thái ngầu hứng và đăng lên.
[Lục Bán Tiên V: [Sắp đến lễ Vu Lan, mọi người nên hạn chế ra ngoài vào ban đêm.]
Ngay sau khi đăng, đã có người bình luận.
[Lễ Vu Lan? Còn được gọi là Tết Quỷ! Liệu có thật sự có ma xuất hiện vào ban đêm không?]
[Nếu tôi ra ngoài vào nửa đêm, liệu có gặp phải thứ gì đáng sợ không? Có chạm trán Tiểu Thiên không?]
[Bán Tiên, chuẩn bị sẵn người giấy nhỏ cho tháng tới nhé! Tôi đã mua mười lá bùa bình an tặng cho gia đình và bạn bè.]
[Dịp Tết Quỷ này, chúng tôi cũng phải ra ngoài đốt vàng mã.]
[...]
Mỗi nơi có tục lệ Lễ Vu Lan riêng nhưng điểm chung là cửa Quỷ Môn Quan mở toang, Diêm Vương sẽ thả một lượng lớn ma quay về nhà.
Đây cũng là lúc một số kẻ xấu lợi dụng để làm chuyện xấu, một con dễ xử lý nhưng nếu nhiều thì hơi rắc rối.
Do đó, mỗi dịp Lễ Vu Lan, Lục Kiến Vi đều phải ra ngoài kiểm tra tình hình.
Đối với cô, việc này đã trở thành một thói quen, trong khi nhiệm vụ từ Hiệp hội Đạo giáo vẫn còn là một ẩn số.
Sức hấp dẫn của Kiếm Thất Tinh quá lớn, chắc chắn thu hút nhiều đạo sĩ tham gia.
Trong số họ có thể có những bậc cao nhân đức độ, cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng! Nếu không, cô chỉ có thể đứng nhìn Kiếm Thất Tinh bị người khác chiếm lấy, điều này thật đáng tiếc.
Lục Kiến Vi thoát khỏi Weibo, tập trung vào việc vẽ phù và luyện kiếm.
Một khi đã tập trung, công việc tiến triển nhanh chóng.
*xkk
Buổi trưa, Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan cùng nhau ra ngoài ăn trưa, lân này cũng đưa Trần Viễn Phương đi cùng.
Trần Viễn Phương vuốt nhẹ mái tóc mới mọc, bày tỏ: "Chỉ một tuần nữa, không ai còn gọi tôi là hòa thượng nữa."
Lục Trường Lan nhắc nhở: "Ăn cơm không nói chuyện."