Chồng phù chú dày cộp ít nhất cũng hai ba mươi tờ.
Lục Kiến Vi ngạc nhiên: "Sư đệ tự dùng đi! Lễ Vu Lan sắp đến rồi! Nếu cho tỷ, sư đệ sẽ thiếu đấy."
Lục Trường Lan đáp: "Không sao đâu! Đây là những tờ đệ vừa vẽ chiều nay, gần đây đệ rảnh rỗi nên ngày mai có thể vẽ thêm."
Lục Kiến Vi vẫn kiên quyết từ chối.
Sau một hồi giằng co, Lục Trường Lan chủ động để lại một ít: "Như vậy đi, sư tỷ đừng từ chối nữa nhé?"
Lục Kiến Vi cuối cùng đồng ý: "Được, tỷ sẽ nhận."
Lục Trường Lan mỉm cười, bỗng nhớ ra điều gì đó: "Sư tỷ, lần này chúng ta nhất định phải giành được Kiếm Thất Tỉnh."
Lục Kiến Vi gật đầu: "Chắc chắn rồi."
Cô tham gia chỉ vì muốn có được Kiếm Thất Tinh.
Lái
Sáng hôm sau, Tô Khúc Trần vội vã đến khách sạn.
Vừa đến nơi, hắn đã gõ cửa phòng Lục Kiến Vi không ngừng, lo lắng người bên trong không nghe thấy, suýt nữa thu hút sự chú ý của nhân viên khách sạn.
May mắn Lục Kiến Vi mở cửa ngay lập tức.
Tô Khúc Trần hấp tấp nói: "Tối qua, tôi đã gặp mai"
Lục Kiến Vi thích thú: "Anh gặp ma và vẫn sống sót đến giờ? Thật không dễ dàng... Quả thực không dễ dàng." Tô Khúc Trần tức giận: "Sư phụ nói như vậy, tôi không thấy vui đâu."
Lục Kiến Vi mỉm cười, nói: "Được rồi, tôi không nói nữa... Vậy anh kể xem, gặp ma như thế nào? Giải quyết ra sao?”
Tô Khúc Trân ngồi xuống ghế, thở dài.
Hắn không thiếu tiền nên cũng không thiếu giấy.
Do đó, Tô Khúc Trần mua rất nhiều giấy vẽ phù từ bên ngoài! Sau khi tập luyện thành thạo trên giấy trắng, hắn chuyển sang dùng giấy vàng chuyên dụng để vẽ phù.
So với hắn, Chân Viễn Phương lại rất nghèo khổ.
Tô Khúc Trần dành cả buổi chiều trong văn phòng, vừa làm việc vừa vẽ phù, không ngờ kỹ năng của mình lại tiến bộ như vậy.
Tối hôm đó, bạn bè rủ hắn đến câu lạc bộ đêm.
Tô Khúc Trần đã lâu không đến! Sau mấy lần từ chối, cuối cùng hắn cũng đồng ý... Mãi đến rạng sáng, hắn mới rời khỏi câu lạc bộ và trở về nơi mình ở.
Kể từ sau sự việc của Tô Tiên Vĩ, hắn đã sống một mình trong một căn hộ khác.
Vì đã uống rượu, Tô Khúc Trần quyết định gọi dịch vụ lái xe thay.
Sau khi được đưa về khu dân cư, hắn phải tự mình đi bộ về nhà và chính lúc đó, hắn đã gặp phải ma.
Tô Khúc Trần kể: "Sư phụ không biết... Lúc đó, tôi thực sự rất sợ hãi... Vào khoảng hai ba giờ sáng, dù là khu cao cấp nhưng không thấy một bóng người trừ ánh đèn đường! Tôi đi dọc theo lề đường thì nghe thấy có tiếng người gọi tên mình."
Ban đầu chỉ nghe một tiếng gọi, Tô Khúc Trần tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng khi hắn không đáp lại, giọng nói bí ẩn kia tiếp tục vang lên, liên tục suốt một đoạn đường dài.
Lúc đó, Tô Khúc Trần nghĩ mình có thể đã gặp ma.
Hắn đi một đoạn đường mà không gặp một ai và trong khu này cũng không quen biết ai, làm sao có bà lão nào đó biết tên hắn mà gọi.
Chắc chắn đó là ma.
Lục Kiến Vi hỏi: "Thế anh bỏ chạy àm”
Tô Khúc Trần tự hào: "Tôi đâu có chạy! Sư phụ chắc chắn sẽ không ngờ tôi đã làm gì sau đó."
Lục Kiến Vi cũng không muốn đoán! Bởi vì biết tính cách của Tô Khúc Trân, chắc chắn ngay giây tiếp theo hắn sẽ nói thẳng cho cô biết.
Quả nhiên... Ngay sau đó, Tô Khúc Trần đã không kìm được, nói: "Tôi đã dùng phù chú do chính mình vẽ ra để đánh bay bà tai"
Lục Kiến Vi: "..."
Miêu tả này quả thật chính xác.
Tô Khúc Trần trở nên nghiêm túc, kể tiếp: "Ban đầu, khi tôi quay đầu lại không thấy ai cả, phía sau cũng không có gì.
Nhưng khi quay trở lại phía trước, bà lão đó đứng ngay trước mặt tôi."
Suýt chút nữa đã dọa hắn sợ chết khiếp.
Bà lão kia chỉ có da bọc xương như thể đã bị ngược đãi lâu ngày, trong đêm tối nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tô Khúc Trần thực ra đã từng nghe những câu chuyện xưa kể về việc không nên quay đầu vào ban đêm, rằng mỗi người có ba ngọn đèn, quay đầu lại sẽ làm tắt một ngọn, và sau đó sẽ chết.
Tuy nhiên, hắn không thể kiềm chế mà quay lại.
Khi nhìn thấy bà lão, Tô Khúc Trân đứng hình vài giây rồi muốn bỏ chạy, không ngờ đối phương lại tiến về phía hẳn, thậm chí còn gọi tên hắn.
Tô Khúc Trần vô thức lấy ra từ trong túi vài lá bùa mình đã vẽ vào buổi chiều và ném toàn bộ về phía bà lão.