Kể từ khi Lâm Hạo mua một lá bùa rách, người bạn đồng hành của anh ấy lải nhải không ngừng.
Anh ấy gấp lá bùa bỏ vào túi quần: "Thôi đừng nói nữa! Tôi chỉ muốn xin "WeChat thôi! Tôi mua cho vui thôi."
Lý Văn Hào lắc đầu: "Dù có nhiều tiền cũng không nên lãng phí! Tôi thấy đó chỉ là lừa đảo thôi."
Lâm Hạo thở dài.
Trên lá bùa vàng có vẽ chữ Hán màu đỏ, anh ấy không hiểu nó là gì nhưng nhìn có vẻ khá ổn.
Lâm Hạo nghĩ trong lòng, nếu như có vẻ ngoài đẹp trai thì việc trực tiếp làm steamer còn hơn là đứng đây bày hàng... Làm kẻ lừa đảo.
Để giải tỏa sự ức chế, hai người lại bắt đầu dạo quanh phố cổ lần nữa! Nhưng Lâm Hạo không hề có hứng thú mua sắm... Cuối cùng anh ấy chỉ mang theo một món đồ nhỏ mua trước khi gặp Lục Kiến Vi và chuẩn bị trở về trường.
Khi Lâm Hạo bước qua cổng phố cổ, cảnh tượng trước mắt anh ấy dường như biến đổi hoàn toàn.
Cánh cổng mà anh ấy vừa đứng giờ đã biến mất, thay vào đó là một con đường đất, phía trước là sương mù dày đặc, xung quanh gió lạnh thổi vi vu.
Lâm Hạo nghĩ mình bị hoa mắt, bước thêm vài bước nhưng cảnh vật vẫn không thay đổi, thậm chí còn đi sâu hơn Vào trong sương mù.
Anh ấy cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên nhân, la lên: "Đây là đâu? Lý Văn Hào ở đâu?" Không ai đáp lại.
Lâm Hạo đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích, tự cắn môi đến chảy máu... Mất vài phút sau, anh mới từ từ bước đi.
Đi qua một ngọn đồi nhỏ, Lâm Hạo dừng lại và thấy một tấm bia đá xuất hiện trước mắt, nhìn kỹ hơn... Đó không phải bia đá mà là một tấm bia mộ.
Lâm Hạo cảm thấy lạnh sống lưng... Khi quay lại nhìn, anh phát hiện ngọn đồi mình vừa đi qua chính là một ngôi mộ, trên đỉnh mộ còn in dấu chân của mình.
Anh ấy nhìn xung quanh, chỉ thấy núi rừng hoang vắng, con phố cổ như đã biến mất.
Đúng lúc đó, lá bùa trong túi anh ấy bay lên không trung và bốc cháy.
Lâm Hạo không hiểu mình đang ở trong tình huống gì, đang định hét lên thì ngôi mộ phía sau phát ra tiếng động.
Toàn thân anh ấy cứng đờ, không dám cử động! Ngay sau đó, trước mặt Lâm Hạo xuất hiện ánh sáng trắng chói lòa.
Lâm Hạo nhận ra mình đã trở lại cổng phố cổ náo nhiệt.
Sự chuyển biến đột ngột khiến anh ấy hoảng hốt... Khi tỉnh táo lại, lưng bản thân đã đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Hạo với khuôn mặt tái nhợt, hỏi: "Cậu có thấy gì lạ không?”
Lý Văn Hào lắc đầu.
Lâm Hạo đưa tay lên xoa trán, phát hiện cổ tay mình có vết hẳn, và trên mặt đất cách đó một mét là miếng ngọc nhỏ mà anh ấy mua trước đó.
Miếng ngọc này do Lý Văn Hào giúp chọn, người bán hàng nói đó là vật dụng cá nhân của một mỹ nhân ngàn năm trước, trông khá đẹp và hoài cổ.
Lý Văn Hào tiến lên nhặt lên: "Cậu làm rơi miếng ngọc này."
Lâm Hạo giật mình... Anh ấy nhìn lại miếng ngọc trong tay Lý Văn Hào: [Tại sao miếng ngọc trong túi lại rơi ra ngoài?!]
Trên miếng ngọc có một vết nứt, trông như bị lửa đốt.
Lý Văn Hào nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hạo... Trong lòng cảm thấy không yên.
Hắn ta giả vờ bình tĩnh, hỏi: "Vừa rồi cậu bị gì vậy?"
Lâm Hạo biết giải thích cũng vô ích, liền giật lấy miếng ngọc, quay người chạy đi: "Tôi sẽ quay lại tìm người bán hàng kia." Khi mặt trời lặn vê phía Tây, một bóng người lảo đảo chạy đến, còn làm đổ sạp của thây bói mù, khiến ông ta chửi bới.
Thấy Lục Kiến Vi vẫn chưa đi, ánh mắt Lâm Hạo như sáng rực, anh ấy chạy vội đến trước mặt cô: "Lục Bán Tiên!"
Đó chính là người đã đến xem bói ở chỗ cô trước đó.
Lục Kiến Vi nhìn Lâm Hạo đang trong tình trạng hoảng loạn, hỏi: "Anh gặp nguy hiểm à?"
Lâm Hạo lập tức lau mồ hôi: "Phải... Phải đấy."
Anh ấy gượng gạo nói vài lời cảm ơn, làm những người xung quanh vẫn còn đứng xem không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Đây không phải là sắp đặt trước sao? Chỉ có Lâm Hạo mới biết rõ tình hình vừa rồi, toát mồ hôi lạnh: "Lục Bán Tiên! Xin cô xem bói cho tôi lần nữa!"
Nhưng Lục Kiến Vi lắc đầu: "Hôm nay đã không sao rồi."
Hơn nữa, khí đen trên trán Lâm Hạo đã biến mất, theo kinh nghiệm của cô cho thấy hiện tại anh ấy tạm thời không có nguy hiểm.
Nếu có chuyện cũng sẽ là vài ngày sau.