Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 103




Người qua đường bắt đầu tụ tập xem xét, thấy giá cả liền bắt đầu sôi nổi bàn tán.

"Tôi thấy người bên cạnh cô ấy mới giống một vị đại sư."

"Đắt như vậy... Đừng tin."

"Bây giờ mấy cô gái trẻ không chịu học hành tử tế mà cứ ra ngoài lừa đảo..."

Lâm Hạo chần chừ một chút nhưng rồi nghĩ: [Mình không thiếu tiền, coi như bỏ ra ba triệu để mua một mối quan hệ... Lấy được WeChat với cô ấy... Đây không phải là ý tưởng tuyệt vời sao.]

"Dù sao cũng rảnh rỗi! Cô cứ xem bói cho tôi đi." Nói xong, anh đưa ba triệu đồng qua.

Thầy bói mù trợn tròn mắt.

Lục Kiến Vi nhận tiền một cách bình tĩnh, hỏi: "Muốn xem về điều gì?"

Lâm Hạo đáp: "Xem hôm nay tôi ra ngoài gặp may mắn không?"

Lục Kiến Vi nhìn chằm chằm một lúc, nói: "Đại hung!"

Đây không phải là lừa đảo, cô thực sự thấy trán của chàng trai này bị một lớp sương mù che phủ, trông rất đáng lo ngại.

Sắc mặt Lâm Hạo cứng lại, hỏi: "Tôi đã ủng hộ kinh doanh của cô mà cô lại nói tôi như vậy à?"

Gia cảnh nhà Lâm Hạo không tệ, ba triệu đồng đối với anh không phải là vấn đề... Nhưng bị lừa như thế thực sự không vui.

Chỉ hai từ [Đại hung] thì có ích gì.

Lục Kiến Vi bình tĩnh đáp: "Anh có thể hỏi những điều khác."

Thấy cô nói vậy, Lâm Hạo lại hỏi: "Vậy cô xem giúp tôi... Tối nay, tôi sẽ ăn món gì."

"Tối nay, khi anh vê nhà sẽ được thưởng thức những món yêu thích do bố mẹ của anh chuẩn bị."

Lâm Hạo lập tức nghĩ về món ăn ở nhà.

Lục Kiến Vi lại ăn một miếng khoai tây chiên, lắng nghe tiếng lòng của anh ấy vang lên với danh sách món ăn khác nhau.

Cô nghe xong mới mở miệng: "Sườn xào chua ngọt, cánh gà cola, canh cà chua trứng, thịt heo xào dưa chua, bánh mì kẹp thịt, ớt da hổ, khoai tây xào giấm..."

Lục Kiến Vi nói một hơi một cách chính xác.

Lâm Hạo: "..."

Mọi người xung quanh nghe mà hoang mang, không biết liệu cô có đang bịa đặt hay không?!

Lục Kiến Vi nói xong nhìn anh ấy mỉm cười: "Tôi nói đúng không?"

Lâm Hạo tất nhiên không muốn nói dối nhưng vẫn tỏ ra nghi ngờ: "Làm sao cô biết hôm nay tôi sẽ ăn những thứ này?"

Lục Kiến Vi đáp: "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Lâm Hạo đưa ra sáu triệu đồng để lại trên quầy, thái độ đã trở nên kính trọng hơn nhiều, không phải là tin tưởng tuyệt đối nhưng cũng đã không còn nghi ngờ.

[Bói toán kiếm tiền thật là tốt.

] Lục Kiến Vi nghĩ trong lòng.

Không trách được thầy bói mù bên cạnh muốn mở quầy ở đây.

Đúng lúc cô thu tiền, một tiếng lòng bất ngờ vang lên bên tai: [Bói chính xác như vậy? Không biết có thể tính ra chuyện đó không!?]

Giọng nói này đến thật đúng lúc.

Lục Kiến Vi không hề biểu lộ cảm xúc, ngẩng đầu nhìn quanh! Ngoài Lâm Hạo, chỉ còn thầy bói mù và bạn của Lâm Hạo... không rõ ai đã nói.

Lâm Hạo thực sự gặp họa đổ máu và thời gian còn khá gân nên cô mới không trực tiếp bảo anh ấy rời đi.

Lục Kiến Vi lại nói: "Vị tiên sinh này! Anh là khách hàng đầu tiên nên tôi quyết định bán cho anh một lá bùa với giá giảm 20%"

Lâm Hạo: "???"

Lục Kiến Vi nói: "Hương vị trái cây! Không lừa đảo đâu."

Lâm Hạo nghỉ ngờ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Lục Kiến Vi giơ hai ngón tay, Lâm Hạo tưởng là hai mươi, đang định lấy tiền thì nghe cô nói: "Hai triệu."

Lâm Hạo: "..."

Lục Kiến Vi nói nghiêm túc: "Không lừa gạt người già và trẻ nhỏ! Anh có thể đến Xuất Vân để xác minh! Hàng giả bao đổi."

Lâm Hạo bị lời này làm cho bật cười: [Coi anh là kẻ ngốc sao?]

Mặc dù nghĩ vậy, anh ấy vẫn trả tiền! Sau đó bỏ vào túi và rời đi trong tình trạng tức giận.

Người vừa đi, những người xung quanh ăn dưa xong cũng tan.

Thầy bói mù bên cạnh cảm thấy thế giới này quá huyền bí: "Thật sự thành công sao?"

Biết sớm thế này, ông ta cũng thử! Mình một ngày chỉ kiếm được vài trăm mà người ta một lân đã kiếm được ba triệu rồi! Thực sự là...

Lục Kiến Vi cũng thấy rằng xem bói kiếm tiền dễ quá.

Cô võ võ quần áo, nhàm chán quan sát những người bán hàng rong trên đường.

Họ có thể làm cho mỗi món hàng trở nên có giá trị hàng nghìn năm nhưng thực tế đều là hàng nhái, đồ cổ thật sự không dễ tìm thế đâu.

Buổi chiều không có việc gì, cô quyết định ở lại xem thầy bói mù xem bói.