Mang Theo Nam Thê Bôn Khá Giả

Chương 7: Hoa tiêu




Có quải trượng, Bạch Cập hành động thuận tiện hơn chút, ít nhất không cần mọi chuyện phải có sự chiếu cố của Mộc Cận, hắn cũng liền có tâm tư muốn lên núi để xem.

Không biết trên núi sẽ có những thứ tốt khác mà hắn hay không, nhưng hắn biết nhất định sẽ có thảo dược, cổ đại không giống như là hiện đại, núi rừng và đồng cỏ bị phá hoại không sai biệt lắm, loại bảo tàng thiên nhiên thuần khiết này, không khai quật một chút, quả thực chính là rất có lỗi với thiên nhiên ban tặng.

“Mộc Cận, ta muốn lên núi.”

Bạch Cập nghĩ nghĩ, vẫn phải nhận được sự đồng ý của Mộc Cận, Mộc Cận cứu hắn, ngày thường đối đãi với hắn cũng rất tốt, nếu rời đi mà không rên một tiếng như vậy, không khỏi có chút không biết tốt xấu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc phải rời khỏi đây, nhưng không cần phải làm cho Mộc Cận lo lắng một trận, bất quá vấn đề chỉ là một lời nói.

Mộc Cận ngẩn người, Bạch Cập muốn lên núi?

“Chân của ngươi không có vấn đề sao?” Mặc dù thoạt nhìn quải trượng kia dùng khá tốt, nhưng, nghĩ đến thời gian cũng lâu rồi, cũng không có việc gì làm. Thương gân động cốt một trăm ngày, tóm lại là phải hảo hảo dưỡng.

“Không thành vấn đề.” Bạch Cập cười cười, chống quải trượng trước mặt Bạch Cập đi bộ vài bước, “Mùa này trong núi hẳn là có không ít bảo bối.”

Nhìn bộ dáng một bộ lời thề son sắt của Bạch Cập, Mộc Cận cũng không nói thêm nhiều lời phản bác, cậu đặt chiếc khăn thêu được một nửa trên tay xuống, xoay người lấy ra một cái sọt từ góc tường, lên núi một chuyến, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nhặt được một ít đồ vật gì đó, cõng theo một cái sọt, phòng ngừa vạn nhất.

Bạch Cập gật gật đầu, đi theo Mộc Cận từng chút từng chút lên trên núi, mùa thu có rất nhiều lá cây đã khô vàng, bất quá tầng tầng lớp lớp lá rụng đạp bên dưới chân, phảng phất có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại kia, khiến người nhịn không được tâm mềm trước ba phần.

“Đi chậm thôi, không vội.” Mộc Cận đỡ Bạch Cập, đột nhiên có chút hối hận, tại sao cậu lại đồng ý cho Bạch Cập đi đến đây chứ? Hắn vẫn còn là bệnh nhân! Hẳn là nên hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi mới phải!

Mộc Cận ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Bạch Cập hứng thú dạt dào, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra được gì.

(Lưu Thương: Ngươi không sợ sẽ chiều hư hắn sao?)

Hai mắt Bạch Cập không ngừng nhìn qua, tìm kiếm đồ vật có khả năng hữu dụng chung quanh, không phải hắn ghét bỏ, hiện tại trong nhà nói là nhà nhưng thực sự chỉ có không quá bốn bức tường, nhìn Mộc Cận cả ngày ăn cỏ ăn trấu, hắn cảm thấy trong lòng như muốn nghẹn chết!

Nhưng thật ra hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn cải thiện cuộc sống hiện tại một chút, ít nhất phải để cho Mộc Cận ăn no mặc ấm!

Xoay xoay, Bạch Cập không thể rời mắt. Cách hắn không xa có một cây nhỏ, đại khái cao từ ba đến bảy mét, thân cây thông thường đều có gai to; cành màu xám hoặc màu nâu xám, có các hạt thật nhỏ và gai nghiêng hướng về phía trước, Bạch Cập cười, đây không phải là một cây hoa tiêu sao! Vừa ngẩng đầu, trên cây từng chùm từng chùm hoa tiêu như đang hướng về phía hắn vẫy tay!

“Mộc Cận, đến, chúng ta sẽ hái cái này.” Bạch Cập nhanh chống gọi Mộc Cận, hoa tiêu này, chính là một loại gia vị tuyệt vời!

“Cái này có độc, không thể ăn!” Mộc Cận vội vàng ngăn cản Bạch Cập.

“Các ngươi không ăn cái này sao?” Bạch Cập có chút khó hiểu, hoa tiêu chính là thứ tốt, vỏ trái cây có thể dùng làm gia vị, chiết xuất thành dầu ăn thơm, còn có thể làm thuốc, hạt cũng ăn được, cũng có thể gia công chế tác để làm xà phòng. Hoa tiêu dùng làm thuốc Đông y, có thể ôn trung hành khí, trục hàn, giảm đau, còn có công dụng làm thuốc trừ sâu. Trị đau dạ dày và lạnh bụng, nôn mửa, tiêu chảy, sán lá máu, bệnh giun đũa. Lại còn làm thuốc gây tê da. Ngay cả thân cây cũng là vật liệu tốt để làm hàng rào!

Mộc Cận lắc đầu, “Thứ này vừa tê vừa cay, không thể ăn.”

Trên tay Bạch Cập không ngừng, cười cười “Tin tưởng ta, trở về làm đồ ăn ngon cho ngươi, dùng cái này.”

Mộc Cận mím môi, không nói lời nào, đi hái hoa tiêu.