Mang Theo Nam Thê Bôn Khá Giả
Edit: Aly
Sáng sớm hôm sau, Mộc Cận đã sớm tỉnh dậy, cậu nhẹ nhàng vòng qua Bạch Cập người cố chấp muốn ngủ bên ngoài để xuống đất, đầu tiên là quét tước sân một lần, sau đó cầm quần áo dơ đi đến bờ sông.
Nhà Mộc Cận cách bờ sông không xa, bởi vì nguyên nhân nào đó, kể từ khi phụ thân và a cha Mộc Cận qua đời, bán nhà của gia đình, đắp một gian nhà tranh ở chân núi cuối thôn, nơi này lưng dựa vào núi lớn, khoảng cách với người trong thôn lại có chút xa, Mộc Cận vẫn rất là vừa lòng.
Mộc Cận dậy sớm, bờ sông cũng không có người, chờ đến khi cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng người, động tác tăng nhanh, thời điểm người khác đến chỉ nhìn thấy bóng dáng Mộc Cận trở về.
Một tiểu ca nhi trẻ tuổi hướng về phía phương hướng Mộc Cận vừa rời đi phi một tiếng “Đồ sao chổi, không biết xấu hổ!”
Một ca nhi trung niên bên cạnh không vui, ông và a cha Mộc Cận là bạn tốt, trước kia quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nhà bọn họ cũng nhận được không ít chỗ tốt từ Mộc gia, hiện giờ một mình Mộc Cận lẻ loi hiu quạnh, ông tự giác thường xuyên chiếu cố, hiện giờ nghe xong lời này tự nhiên là không vui!
“Xuân ca nhi, chú ý cái miệng của ngươi, đừng phun phân khắp nơi!”
Tiểu ca nhi trẻ tuổi đỏ mắt, hắn họ Triệu, gia đình nổi danh là phú hộ trong thôn, phụ thân a cha chỉ có một mình hắn là hài tử, tự nhiên là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, dần dà liền dưỡng thành tính tình nuông chiều kia của hắn, hơn nữa hắn vốn dĩ là tiểu ca nhi xinh đẹp nhất trong thôn, thế nhưng nhìn Mộc Cận càng ngày càng đẹp hơn hắn! Làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này?
Tên Mộc Cận kia là đồ sao chổi, nơi nào có thể so sánh với hắn?
“Thiệu a cha, ngươi che chở cho Mộc Cận như thế, cẩn thận nhiễm vận đen vào trong nhà!”
Thiệu a cha, cũng chính là ca nhi trung niên lúc trước bênh vực Mộc Cận cười cười, bưng kín cái mũi.
“Xuân ca nhi, sáng sớm ngươi vội vàng ra ngoài có phải hay không, chưa đánh răng đi? Mùi hương này, thật là!”
& & &
Mộc Cận tự nhiên là không biết ở bờ sông lại nhấc lên loại đấu tranh nhỏ, cậu về đến nhà, Bạch Cập đã tỉnh, lấy ra bột ngô trong nhà nấu thêm chút cháo, hai người nhân lúc còn nóng hầm hập uống xong hai chén, cảm thấy có chút khí lực.
“Mộc Cận, trong nhà có gỗ không? Dài một chút.” Bạch Cập nhìn chân của bản thân, thập phần tưởng niệm cảm giác đứng lên, hắn muốn nhanh chống khỏe lại, thay đổi tình trạng hiện nay!
“Hữu dụng với ngươi sao?” Mộc Cận gật gật đầu, thời điểm Bạch Cập còn chưa tỉnh lại, cậu đi lên núi đốn củi, còn một ít không có thời gian để bổ.
“Ra bên ngoài đi, ta cũng muốn phơi phơi nắng.” Bạch Cập nghĩ tự mình làm một bộ quải trượng, như vậy không cần phải nằm trên giường cả ngày, tốt xấu cũng có thể giúp đỡ Mộc Cận một chút.
Mộc Cận đỡ Bạch Cập đến trong viện ngồi xuống, lại dựa theo phân phó của hắn đưa cho hắn hai mảnh gỗ, một con dao chẻ củi, bản thân ngồi ở một bên xoa bắp, bắp này nhất định phải thừa dịp xoa sớm và phơi khô dưới ánh nắng, nếu không sẽ dễ dàng nổi mốc, hơn nữa thời gian thu thuế sắp tới rồi, những công việc này, đều đuổi đến nơi.
Mộc Cận chuyên chú làm, dần dần quên mất thời gian, “Uống chút nước đi.”
Vừa ngẩng đầu, Bạch Cập đã đứng trước mặt cậu, cầm một chén nước, hai cánh tay đặt lên một món đồ kỳ quái, đứng vững.
“Đây là…… Thứ gì?”
“Thứ này gọi là quải trượng, đặc biệt dành cho những người chân cẳng không sử dụng được tốt, ngươi xem, như vậy liền có thể di chuyển.” Bạch Cập đem nước đưa cho Mộc Cận, cười giải thích, đi bộ một vòng trong sân.
“Ngươi thật thông minh, cư nhiên có thể nghĩ ra loại đồ vật này.” Hai mắt Mộc Cận tỏa sáng, Bạch Cập này, thật sự vô cùng lợi hại!
“Đừng khen ta, ta sẽ nhịn không được mà kiêu ngạo!” Bạch Cập lắc đầu, mặc dù thứ này không phải hắn phát minh, nhưng ở thế giới này hắn là người đầu tiên làm được, cũng có thể xem như hắn thông minh.
Mộc Cận trừu trừu khóe miệng, cậu chỉ thuận miệng nói mà thôi, hơn nữa, cậu cảm thấy nếu Bạch Cập có một cái đuôi, khẳng định đã phe phẩy lên trời.