Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 41: Về Nhà




Ngày diễn ra hôn lễ rất sôi động, dù chỉ mời hai bàn, nhưng kẹo mừng vẫn được phát hết.

Tần Đại Sơn sáng sớm đã vội vàng đến trấn Thanh Bình, mua một gói kẹo cứng màu đỏ lớn từ xã Thượng Cống Tiêu, chỉ cần một đứa trẻ trong nhà nói chúc mừng thì lập tức đưa cho một viên kẹo luôn, ngay tức khắc, bọn trẻ trong sân nhà họ Tần cũng lần lượt đến lấy! Chỉ nửa giờ sau là hai cân kẹo đường đã phát hết.

Tất nhiên là, trên người Bảo Lâm chắc chắn có nhiều kẹo hơn là một viên kẹo, Tần Đại Sơn vừa trở về thì lập tức đã phát kẹo đầy túi cho Bảo Lâm, nhưng Bảo Lâm thực sự không phải trẻ con lớn lên ở chỗ này, nên cô cũng không hứng thú lắm với loại kẹo này.

Tất cả số kẹo mà Tần Đại Sơn đưa cho cô, cô đều dùng để mua chuộc bọn trẻ bên cạnh nhà, nhờ bọn chúng sau này giúp đỡ chị gái mình thường xuyên hơn, nhưng trên người mình chỉ còn lại 10 viên, đợi đến khi trở về thôn Thượng Hà, cô sẽ đưa cho Văn Huy,Văn Xán,Văn Quân, Bảo Châu với Đông Mai ăn cùng.

Ngày hôm sau bởi vì phải lập tức đi, nên Bảo Lâm đã theo đuôi đi phía sau Lý Đình cả ngày, cô ấy đi đến đâu thì cô đi đến đó, nhưng mấy cô dì thím trong thôn thực sự rất nhiệt tình, mới sáng sớm mà bọn họ đã đến đây trò chuyện với cô dâu mới, làm cả hai chị em bận rộn cả ngày, bọn họ phải ở lại tiếp đãi các dì thím, cũng chỉ khi ăn cơm thì mới nghỉ ngơi được.

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lý Đình đánh thức Bảo Lâm dậy để cô nhanh chóng rời giường, bởi vì hôm nay hai vợ chồng muốn đưa Bảo Lâm trở lại thôn Thượng Hà, cho nên không thể chậm trễ được, nếu không thì đợi Bảo Lâm về đến thôn Thượng Hà rồi thì lúc đó sắc trời cũng xám xịt mất.

Trước khi ra ngoài, Lý Đình đã nấu cháo cho cô, còn làm thêm quả trứng gà cho hai người Bảo Lâm với Tần Tiểu Sơn.

Lúc rời đi, Bảo Lâm nhìn thấy Tần Đại Sơn đang xách một cái giỏ, không biết đang đựng gì bên trong:” Anh rể, anh không cần mang cho em đâu, em không thiếu thứ gì cả.”

Bảo Lâm cố gắng thuyết phục hắn ta, dù sao trong không gian riêng của cô ấy cũng có khá nhiều thứ rồi, có lẽ tất cả những thứ của nhà họ Tần cộng lại cũng không bằng ở trong không gian của cô, còn cho cô thêm nhiều thứ thì về sau bọn họ không thể sống ổn được.

Tần Đại Sơn không nói lời nào, hắn ta chỉ lướt qua Bảo Lâm rồi đeo đồ trên lưng nhanh chóng ra khỏi cửa sân.

Lý Đình đi tới kéo lấy Bảo Lâm: “Em đừng lo lắng, chị đem những thứ này cho em bởi em là em gái ruột của chị, cho chút những thứ này có làm sao đâu chứ.”

“Sau khi về nhà thì cất đồ đạc vào phòng thứ hai nhé, đừng dại mà giao cho bà nội của em, chị sẽ giúp em giấu nổi nhỏ kia của em đi, sau khi trở về nhà, tự mình đến sau núi để tránh người khác, nấu chút cháo rồi nấu cái gì đó mà ăn, em vẫn còn đang đi học, phải học thật tốt đấy nhé.”



Bảo Lâm hất tay cô ấy ra, từ chối: “Bản thân em có tiền, lần trước chị đưa cho em, em vẫn còn chưa tiêu hết! Hơn nữa em có đồ ăn thức uống ở nhà họ Vương, lại có cha mẹ chăm sóc nữa, những thứ này em không cần mang theo đâu, chị mới vừa gả cho người ta, còn có ba miệng ăn, với lại hai tháng nữa mới phát lương thực, cây con này mới trồng không lâu, chị mang cho em nhiều như vậy, chị với anh rể định uống gió Tây Bắc qua ngày đấy hả!”

“Em đừng lo lắng, chị mang rất nhiều đồ tới đây, hơn nữa, chị với anh rể của em đã là người lớn rồi, bọn chị trông coi núi này, sông này, chả lẽ còn sợ không tìm ra cái gì để ăn.” Lý Đình nói xong, không đợi Bảo Lâm từ chối thì lập tức bước nhanh ra ngoài.

“Bảo Lâm, đuổi kịp đi, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không đến lúc đó em lại phải đi trong bóng tối đến thôn Thượng Hà.”

Bảo Lâm nhìn bóng lưng quật cường của cô ấy, cô cũng không từ chối nữa, quên đi, cùng lắm thì lần sau đến gặp cô ấy thì mang cho cô ấy nhiều thứ khác là được, đúng rồi, đồ ăn trong không gian vẫn còn ít. Bây giờ là tháng 4 năm 1958, mặc dù không biết nơi này có giống quốc gia có vận mệnh nhiều chông gai như kiếp trước hay không, nhưng tích trữ được nhiều đồ đạc trong không gian vẫn là tốt nhất, dù sao bỏ vào trong không gian cũng không hỏng, lại có thể lấy đồ ra ăn bất cứ lúc nào.

Bảo Lâm phục hồi lại tinh thần, nhìn hai bóng người đi phía trước, mỉm cười rồi nhanh chóng đuổi theo.

Khoảng 2 giờ chiều, ba người đã đi bộ gần 6 tiếng đồng hồ, lại ngồi dưới bóng cây để hóng mát lần nữa.

Bảo Lâm uống một ngụm nước trong ống trúc xong: “Chị, đưa em đến đây là được rồi, hai người trở về đi.”

“Phía trước là thôn Ngưu Gia, nơi này là nơi em đã đi theo cha để hái hạt hoa trà, em biết đường trở về thôn Thượng Hà rồi. Thôn Ngưu Gia cách thôn Thượng Hà cũng không xa, chỉ cách đi bộ 2 tiếng thôi, các chị đừng lo.”

Thôn Ngưu Gia có rất nhiều cây hoa trà, cứ vào tháng 10 với tháng 11, là cây hoa trà vào mùa thu hoạch.

Vào thời điểm này hàng năm, người dân thôn Ngưu Gia sẽ hái rừng hoa trà dầu lâm một lần, xung quanh thôn bao gồm người dân thôn Ngưu Gia đều có thể tự do hái trà dầu rừng, nơi những hạt giống hoa trà còn sót lại bị bỏ quên, không được ai phát hiện.

Hàng năm, ngoại trừ ông nhà họ Vương với hai em bé nhỏ, tất cả các thành viên khác của nhà họ Vương sẽ phát động nhau đi đên thôn Ngưu Gia để hái hạt hoa trà dầu lâm.

Vì hạt giống hoa trà mọc trên cây không to, lại có nhiều kết, hạt nào mọc cũng có màu xanh lá cây dầu hoặc xanh có chút đỏ, dù sao thì để tìm được hết hạt giống hoa trà dầu lâm trên cây thì chắc chắn đó không phải là chuyện dễ dàng gì.

Vậy nên, cho dù cây hoa trà có bị người ta hái bao nhiêu lần đi chăng nữa thì những người đi sau cũng sẽ nhặt được một ít hạt hoa trà trên cây.



Những người khác thì không biết, nhưng Bảo Lâm và ba người nhà của cô đều có thể thu hoạch khoảng một trăm cân hạt từ cây dầu hoa trà dầu lâm mỗi năm. Trong số đó, Bảo Lâm đóng góp rất nhiều, cô mang bán một cân 10 xu, chắc chắc sẽ thu được lợi nhuận lớn.

Lý Đình nghĩ nghĩ, cũng phải, khi Bảo Lâm được 8 tuổi, mỗi năm cô đều đến đây để hái hạt giống hoa trà mà, việc này đối với cô rất quen thuộc.

“Được rồi, nhưng em cầm thứ này đi, về nhà rồi xem sau nhé.” Lý Đình kéo tay Bảo Lâm, nhét vào tay cô một chiếc ví nhỏ.

Có thể thấy người làm là một người mới vào nghề, đôi chỗ còn viết rất nguệch ngoạc, nhưng Bảo Lâm lại trông nó rất vừa mắt.

“Bên trong có gì thế chị? Bây giờ chị có thể nói cho em biết được không?” Bảo Lâm dùng sức giữ chặt chiếc ví nhỏ xấu xí.

“Không được, đợi em về nhà rồi xem sau đi.” Lý Đình không chút do dự từ chối cô.

“Được rồi, được rồi, em nhất định về nhà rồi mới xem mà.” Bảo Lâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền kéo Lý Đình đến chỗ cách Tần Đại Sơn 10 mét: “Chị à, chị giữ lại hộ khẩu đi, bây giờ đừng lấy mang ra ngoài, mấy năm nữa chị với Tần Đại Sơn sống tốt rồi, chị có thể lấy hộ khẩu của mình ra, cùng hắn ta đến huyện thành làm giấy đăng ký kết hôn, chuyển hộ khẩu của mình sang đó. “

Đúng vậy, hộ khẩu của Lý Đình bây giờ đang ở trong chính tay cô ấy, lúc đầu, chiếc túi vải nhỏ được cô lấy từ ngăn bí mật trong tủ nhà bà Lý có đựng những tờ tiền và hộ khẩu của nhà họ Lý, trên đường đi, Lý Đình lấy túi vải nhỏ ra hỏi Bảo Lâm đó là gì thế, Bảo Lâm liền nói cho Lý Đình biết đây là hộ khẩu, là bằng chứng chứng minh thân phận của cô ấy, là thứ quan trọng nhất trên người Lý Đình.

Có những thứ này rồi, Lý Đình có thể hoàn toàn có thể rời khỏi nhà họ Lý, chờ thêm mấy năm nữa, cô với Tần Đại Sơn có thể sống tốt bên nhau, có thể đem hộ khẩu chuyển đi, chuyển chủ hộ thành Tần Đại Sơn, sau đó Lý Đình sẽ hoàn toàn trở thành cô dâu của Tần Đại Sơn ở thôn Thông Mậu.

“Ừ, chị sẽ ngheo theo em.” Khi hai người đi trên đường đến thôn Thông Mậu, thì Bảo Lâm đẫ từng nói với cô về tầm quan trọng của việc đăng ký hộ khẩu rồi, bây giờ cô mới nhận thức Đại Sơn mấy ngày, những việc cô đã trải qua trước đây khiến cô không thể hoàn toàn tin tưởng Đại Sơn được, vậy nên hộ khẩu này cứ coi như là con át chủ bài mà cô để lại cho mình!

Sau khi hai chị em thủ thỉ nói chuyện với nhau xong, thì lại lưu luyến chia tay.

“Đúng rồi, chị à, nếu có thời gian thì em sẽ đi tới thăm chị, đến lúc đó chị đừng có ghét bỏ hay xua đuổi em đó nha.”