Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 40: Thăm Hỏi




“Được, giờ nhà anh có bao nhiêu tiền? Tiền này đều sẽ giao vào tay chị em chứ? Mỗi năm mấy anh có thể kiếm được bao nhiêu công điểm? Phân bao nhiêu lương thực?”

“Em chỉ có một người chị này, nếu chị của em gả chồng thì nhất định không thể bị tủi thân. Các người luôn miệng nói để chị lo liệu việc nhà nên tiền này nhất định phải giao cho chị sắp xếp, nếu không đưa tiền cho chị thì chắc chắn không thể coi đó là lo liệu việc nhà nhỉ. Hơn nữa hỏi công điểm lương thực, là xem lương thực các người kiếm được có thể nuôi cả nhà không.”

“Em không ở cùng mấy người, cũng không ở lại trấn Thanh Bình này. Chị em gả qua đây, chị chính là người Tần gia. Sau này đồ đạc trong tay chị cũng đều là của Tần gia. Hơn nữa chị của em còn mang theo nhiều của hồi môn đến đây như vậy, nhất định chị ấy sẽ sẽ không tham chút đồ này của nhà anh.”

Tần Đại Sơn nghĩ nghĩ rồi cũng thấy không có điều gì phải do dự hay không thể nói ra: “Tiền trong nhà không nhiều lắm, cộng lại là 55 đồng 5 hào 3 xu. Chỉ cần chị của em gả cho anh thì chỗ này đều giao cho cô ấy giữ. Tiền lương được chia sau khi ăn tết cũng giao cho cô ấy sắp xếp. Chia lương thực vụ chiêm và vụ thu mỗi năm, tổng cộng của anh với thêm công điểm của em trai thì được khoảng 150 cân gạo và 500 cân lương thực phụ, tiền thì không nhiều lắm, cũng chỉ được mười mấy hai mươi đồng thôi.”

“Ừm.” Bảo Lâm gật gật đầu, xong lại hỏi tiếp: “Anh có thể chia sẻ việc nhà không? Mấy việc nấu cơm giặt đồ này nọ thì chắc chắn chị của em sẽ làm, nhưng những việc gánh nước chẻ củi thì hẳn là anh sẽ làm chứ?”

“Ừm, những việc này vốn dĩ phải do đàn ông làm, nhất định sẽ không để chị của em làm. Em còn có gì muốn hỏi nữa không? Hỏi luôn một thể đi.” Tần Đại Sơn không thể chối từ gật đầu đồng ý những việc lặt vặt này.

“Tạm thời chưa có, sau này đối xử với chị ấy cho tốt.” Bảo Lâm nói xong thì hốc mắt cũng kìm được mà ươn ướt.

Cô rất ít khóc, mỗi lần nước mắt lởn vởn ở hốc mắt thì đều sẽ ngẩng đầu, nhìn trời để nước mắt quay ngược lại, bởi vì cô cảm thấy nước mắt không giải quyết được bất cứ vấn đề gì mà chỉ làm cho bản thân có vẻ yếu đuối không có tài cán gì.

Nhưng lần này cô lại không nhịn được. Dù sao thì sau ngày mai, chị của cô sẽ thuộc về người khác, cách cô rất xa, lại còn vì người đàn ông ấy mà sinh con đẻ cái, mỗi một năm sau đó cô cũng chỉ có thể đến thăm chị ấy được mấy lần.

Nhưng Bảo Lâm cũng chúc mừng cho Lý Thảo, cô ấy đáng có được một cái nhà, tìm được một nửa kia, nửa đời sau sống vui vẻ hạnh phúc.

Xem ra trước mắt thì tất cả mọi thứ của Tần Đại Sơn đều tốt, Bảo Lâm hy vọng anh ta có thể làm được như lời anh ta nói, đừng phụ lòng chị ấy. Nếu không đến lúc đó Bảo Lâm sẽ không ngại tự ra tay, cho bọn họ một bài học sâu sắc.

Sau khi nói xong, Bảo Lâm đi ra ngoài, ngồi xổm xuống góc tường trong sân nhỏ. Nhìn mầm bí đỏ non nớt và lá cây, cô luôn có một loại tâm trạng cải trắng nhà mình đã bị heo gặm mất.

Buổi tối, Tần Đại Sơn giết chết một con gà mái đẻ trứng béo ú duy nhất trong nhà, mang ra hầm canh với bào ngư của Bảo Lâm. Hơn nữa còn hấp gạo Đại Bạch chiêu đãi hai chị em và bà mối thím Hương thật nồng hậu.



Sau khi ăn xong, hai chị em Bảo Lâm Lý Thảo và thím Hương cộng thêm hai anh em cùng nhau thương lượng công việc hôn lễ ngày mai, không làm lớn, cũng chỉ mời đại đội trưởng, bí thư chi bộ, đội trưởng và họ hàng tương đối gần của Tần gia đến ăn một bữa là được, ước chừng khoảng hai bàn.

Món chính là cháo gạo trắng khoai lang đỏ với rau dại, đồ ăn chỉ một mặn hai chay với một canh là được, vốn dĩ lúc này lương thực trong nhà cũng không còn bao nhiêu. Sau này còn phải sống nên không cần thiết phải vì một cái hôn lễ mà đào rỗng nhà, Bảo Lâm và Lý Thảo đều là người chú trọng thực tế.

Món ăn mặn thì dùng ba cái đầu cá ướp muối Bảo Lâm lấy từ trong túi ra, cắt miếng nhỏ chút, dùng ớt cay hành cắt đoạn xào lên, vậy là đủ món mặn của hai bàn.

Hai món chay cũng chỉ là rau dại và nấm, canh thì đập sáu quả trứng gà nấu với rau dại và nấm băm là được.

Tuy chỗ đồ ăn này mà đặt vào thời sau thì sẽ không đủ nhìn, nhưng ở hiện tại đã là tiệc đồ ăn không tệ rồi, một mặn hai chay còn có canh. Lúc trước ở thôn Thượng Hà Bảo Lâm còn từng đi tiệc toàn rau dại thuần chay.

Bởi vì người đến đều sẽ mang quà, nếu đi nhiều người thì nhất định sẽ mang nhiều quà. Dù sao thời điểm này, người ta cũng có chút cần mặt mũi nên sẽ không làm ra chuyện ăn chùa, mà nếu thiếu quà thì lại bị những người khác chú ý đến, thanh danh sẽ không được hay.

Chính là lần đó, vì tiệc đón dâu toàn món rau dại thuần chay nên thanh danh của Vương Nhị mặt rỗ thối khắp nẻo đường, bị người thôn Thượng Hà chú ý nhiều năm rồi mà bây giờ những người đó còn chưa buông tha cho anh ta.

Sau khi thương lượng xong, Bảo Lâm và Lý Thảo đi theo thím Hương để đến nhà thím ấy. Nhà thím ấy không xa, ở ngay cạnh nhà Tần Đại Sơn, lúc trước hai anh em bác cả và cha của Tần Đại Sơn cùng muốn đặt móng nhà nên cố ý xây ở cạnh nhau để hai anh em có thể chăm sóc lẫn nhau.

Người nhà thím Hương rất nhiều, ba người con trai đều đã cưới vợ, sinh con. Cả nhà tổng cộng có mười năm miệng ăn, đúng là ngập tràn người mà.

Thím Hương dẫn đứa con lớn của nhà con trai thứ hai chạy đến nhà Tần Đại Sơn, rồi tập hợp hai đứa con dâu lại ngủ với nhau thì mới dành được ra một gian phòng cho hai chị em.

Sau khi hai chị em cất kỹ đồ rồi rửa mặt xong thì đưa tay vắt lên đầu giường, nằm đó mà nói chuyện phiếm.

“Chị, nếu không thì chị sửa tên đi, ngày mai chính là khởi đầu mới của chị rồi.”



“Ừm... Được đó, chỉ là tên mới của chị nên là gì mới được đây?” Lý Thảo cũng chỉ tự hỏi một lát là đồng ý ngay, dù sao thì cái tên này là do bà Lý thuận miệng nói ra lúc người Lý gia cho cô vào sổ hộ khẩu, tên chỉ là một cách gọi khác. Thật ra với cô thì đổi hay không đổi đều được, nhưng nếu Bảo Lâm đã không thích thì sửa đi!

“Nếu không thì gọi là Lý Đình đi, tên này dễ gọi, dễ nghe mà cũng có ngụ ý tốt đẹp. Em cảm thấy rất hợp với chị.” Bảo Lâm vừa vuốt lông mày vừa nghĩ. Ừm, cái tên Lý Đình này đúng là không tệ.

“Chị, ngày mai chị kết hôn rồi, qua ngày mai em ở lại với chị thêm một hôm nữa, ngày kìa em sẽ về thôn Thượng Hà.”

“Ừm... Chị biết, chung quy thì cha mẹ em đang ở đó nên em vẫn phải về, đến lúc đó chị và Đại Sơn sẽ đưa em về.” Lý Đình nói với vẻ đầy mất mát.

Nghĩ đến chuyện chia tay, hai người đều im lặng. Trong sự im lặng này, rất nhanh sau đó, hai người đã hai đêm không được ngủ ngon cũng không thắng nổi cái vẫy gọi của Chu Công, lần lượt khẽ ngáy ngủ mất.

Ngày hôm sau, Bảo Lâm tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ngủ trọn giấc khiến cô cảm thấy tinh thần của bản thân bây giờ đầy sảng khoái, tất cả mệt mỏi đều biến mất.

Lý Đình thấy Bảo Lâm đã tỉnh dậy thì trêu đùa: “Heo lười nhỏ, ngủ đến tận bây giờ mới bằng lòng rời giường.”

Bảo Lâm cũng không thèm quan tâm đến câu trêu đùa của cô ấy. Cô ra cửa, đi đến lu nước cạnh đó, cầm lấy gáo múc nước rồi ngẩng mặt lên trời súc miệng. Sau khi dùng nước để rửa mắt xong, cô cảm thấy trạng thái của bản thân đúng là lại càng tốt hơn rồi.

Hai chị em đến nhà Tần Đại Sơn ăn bữa sáng, sau khi ăn xong thì Bảo Lâm cũng không đi ra ngoài dạo mà đợi ở trong nhà thím Hương nhìn hai ba người phụ nữ đang vây quanh Lý Đình để trang điểm cho cô ấy.

Cô thấy nhóm thím kia đang dùng sợi chỉ xoắn sạch chỗ lông mày thừa và lông tơ trên mặt cô ấy, cái này gọi là se lông mặt. Sau đó là đưa son giấy để Lý Đình nhấp, chỉ trong chốc lát, đôi môi đã dính màu đỏ.

Đáng tiếc, Bảo Lâm và Lý Đình đi vội quá nên bây giờ Lý Đình không chỉ không được mặc váy cưới đỏ mà ngay cả một bộ quần áo đẹp chút cũng không có, vẫn là thím Hương mượn cho Lý Đình bộ quần áo của đứa con dâu nhỏ mặc lúc kết hôn, thế mới không khiến Lý Đình lúng túng quá.

Trong không gian của Bảo Lâm cũng có quần áo có vải dệt, nhưng số đo quần áo không đúng. Trước kia Bảo Lâm cao 1m63, nặng 75kg, có chút béo, hơn nữa cô lại thích mặc quần áo rộng thùng thình, thế lại càng không thích hợp. Tính đi tính lại thì vẫn là nên bỏ một bộ chăn đệm, để lại đây cho cô ấy làm quần áo. Dù sao thì gả cho người ta thì cũng phải có một bộ quần áo mới đẹp đẽ để ngày lễ ngày tết có thể ngẩng đầu trước mặt chị em dâu khác.

Cho nên cùng ngày hôm đó Bảo Lâm đã tặng cho Lý Đình miếng vải bông màu lam đủ để cô ấy làm hai bộ quần áo, ngoài ra còn thêm một cân đường đỏ.