Chương 3: Xiềng xích
"A?" Ba người ngạc nhiên nhìn về phía Trần Ngọc.
"Giáo sư đã có đáp án rồi sao?" Phạm Linh kính nể nói.
Trần Ngọc nghe vậy lắc đầu "Không hẳn là đáp án chính xác, chỉ là đọc sách nhiều, nên có một cái suy đoán"
"Giáo sư, xin ngài hãy nói cho chúng cháu biết, ít nhất có đường để đi còn tốt hơn mù mịt không rõ phương hướng!" Bạch Tinh Lăng khom người nói.
Trần Ngọc đỡ cậu lên trả lời "Được rồi, ông cũng tới đây rồi, tất nhiên sẽ nói."
"Thật ra, theo ông biết, trường hợp của em gái cháu cũng không phải trường hợp duy nhất!"
Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu cũng bất ngờ, chẳng lẽ trước đó từng có người cũng không thể thức tỉnh mệnh toà.
"Theo như một ít ghi chép lại, hơn hai ngàn năm trước từng có một người như vậy, không thể thức tỉnh mệnh toà bằng nghi thức lễ chiếu tinh." Trần Ngọc tay xoa cằm nhớ lại.
"Hai ngàn năm trước!?"
"Không thể thức tỉnh bằng lễ chiếu tinh?" Bạch Tinh Lăng lại chú ý một địa phương khác.
"Haha, thằng nhóc này cũng thông minh. Đúng vậy, không thể thức tỉnh bằng lễ chiếu tinh, nhưng lại có thể thức tỉnh bằng phương pháp khác."
"Đó là cần một loại thiên địa kỳ vật mang thuộc tính tương ứng."
Thiên địa kỳ vật, bao gồm rất nhiều chủng loại, nhưng bản chất đều là do linh khí của đất trời tẩm bổ mà phát sinh biến hoá siêu phàm. Nếu sử dụng thích hợp có thể cho bản thân mang lại lợi ích không tầm thường.
Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu có chút ngơ ngác nhìn nhau, thiên địa kỳ vật cỡ nào hiếm có, cho dù cấp thấp nhất là cấp Nhân đều có thể để người tranh bể đầu. Chưa kể nếu lời Trần Ngọc nói là thật thì có lẽ không phải dùng cấp nhân đơn giản như vậy mà phải lên tận cấp địa, tệ nhất là phải cần cấp thiên.
Trần Ngọc cũng biết lo lắng của bọn họ, thở dài "Thiên địa kỳ vật, đầu tiên là thuộc tính phải phù hợp, tiếp theo ít nhất phải đạt tới cấp địa thượng vị."
"Tuy nhiên cũng không phải không có chỗ tốt, dùng thiên địa kỳ vật phẩm chất càng cao thì mệnh toà thức tỉnh phẩm chất càng tốt. Cho dù dùng thấp nhất thì phẩm chất cũng thuộc vào hàng thượng cấp."
Lời nói của Trần Ngọc cũng làm ánh mắt của Bạch Hiểu Hiểu ảm đạm xuống, gia đình của cả hai anh em "không có gì" đặc biệt, từ nhỏ "không" thấy mặt mẹ, cha "cũng chỉ" là một lính đánh thuê "bình thường" căn bản không bỏ ra nổi một món thiên địa kỳ vật cấp nhân hạ vị nữa chứ nói gì cấp địa thượng vị.
Bạch Tinh Lăng thì nắm chặt tay, trong lòng quyết tâm phải tìm cho bằng được, em gái cùng ba là người thân "duy nhất" của cậu trên thế giới này, là người quan trọng nhất của cậu.
"Giáo sư, nếu như vậy cho đến khi thức tỉnh mệnh toà thì không cách nào tu luyện sao" Bạch Tinh Lăng hỏi, nếu như không thể thì rất nghiêm trọng, điều đó sẽ khiến Bạch Hiểu Hiểu lạc hậu rất nhiều so với đồng lứa.
"Cũng không phải" Trần Ngọc cười lắc đầu "Những người có mệnh toà kiểu này so với thường nhân khác một chút. Hai đứa chắc biết con đường tiếp theo sau khi thức tỉnh mệnh toà chứ."
Bạch Hiểu Hiểu lúc này hơi chút bình tĩnh tâm tình, nghe vậy nhẹ giọng nói:
"Mệnh toà được gọi là chìa khoá vận mệnh của con người, bởi vì nó cho phép con người quan sát [Nguyên] của bản thân. Mà bí mật về tiềm lực của con người cũng bị giải khoá vào lúc này. Bất kể là bản nguyên vẫn là căn nguyên của loài người đều bị vây khốn bởi tổng cộng chín tầng xiềng xích."
"Tại bản nguyên ba tầng, tại căn nguyên ba tầng, còn lại ba tầng không hiện ra cần cảnh giới nhất định quan sát."
"Mà mệnh toà sau khi thức tỉnh, nó sở hữu 18 năm tích luỹ sức mạnh sao trời, cần thông qua tâm thần dẫn nguồn lực lượng này xông phá tầng xiềng xích đầu tiên tại bản nguyên. Từ đây bước vào Võ Cảnh."
"Võ Cảnh thông qua dẫn động linh khí thối luyện thân thể, rèn luyện và vận dụng khí huyết, lấy 100 điểm là khí huyết của một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh, 1000 khí huyết là Võ Cảnh sơ kỳ, 10000 là trung kỳ, 100.000 là hậu kỳ, sau đó tiếp tục tu luyện cho tới thân thể cực hạn."
Trần Ngọc gật đầu "Đúng vậy, vậy cơ bản muốn tiếp tục trưởng thành cần xông phá tầng xiềng xích thứ nhất, mà thứ cần thiết để làm điều đó là sức mạnh sao trời do mệnh toà tích luỹ."
Bạch Tinh Lăng suy tư, nếu không có mệnh toà thì lấy đâu ra sức mạnh sao trời... khoan đã, chẳng lẽ. Ánh mắt biến đến kh·iếp sợ, giọng nói hơi run.
"Dùng... dùng của người khác?"
"Đúng, là mượn của người khác, mượn sức mạnh sao trời từ mệnh toà của một người vừa mới thức tỉnh khác." Trần Ngọc thở dài.
"Việc này căn bản là không có khả năng chứ?" Bạch Hiểu Hiểu kinh hô. Nếu mượn từ người khác thì người ta lấy gì mà dùng, đây không phải chặt đứt tiền đồ của họ sao, ai sẽ chấp nhận cái yêu cầu vô lý này chứ!
Phạm Linh cùng Trần Ngọc trầm ngâm cuối cùng đành phải nói "Không phải là không được, chỉ là trả giá đủ hay không thôi."
Bạch Hiểu Hiểu và Bạch Tinh Lăng hơi bất ngờ, chẳng lẽ có thật?
Phạm Linh tiếp tục nói "Xác thực là như vậy! Hai em chưa ra nước ngoài nên không biết. Không nói nước chúng ta là một trong bảy nước lớn, chỉ riêng nói các nước nhỏ khác, có vị trí địa lý đặc thù hoặc tài nguyên khá tốt thì có thể miễn cưỡng qua khá tốt, một số khác thì hoàn cảnh sống của nhân dân xác thực khổ không tả nổi."
"Người ở đó có lẽ chỉ mong sống qua ngày hôm nay là đủ, để ý gì tới thức tỉnh mệnh toà hay không? Cô nói thật, tại nơi đó chỉ cần trả đủ giá trị, để họ bán mạng đi cũng được, ai~" Phạm Linh thở dài, hậu quả của cuộc chiến kia vẫn tồn tại nhiều lắm. Cũng chỉ có các thế lực lớn mới nhanh chóng chỉnh đốn lại một chút thôi.
"Thôi, nói tới đó là được, vậy hai em nếu có quyết định gì thì liên lạc với cô." Phạm Linh lấy ra một tấm danh th·iếp. Bạch Tinh Lăng hai người trầm ngâm, sau đó cúi đầu chào đi ra khỏi đây.
Tại ven đường gọi một chiếc xe taxi, Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu lên đường trở về nhà. Ngồi trong xe, Bạch Hiểu Hiểu thất thần mà nhìn ra cửa sổ, trong lòng thất lạc không thôi. Cô biết nếu hôm nay ba biết chuyện này, thì lấy tính cách của ông ấy chắc chắn sẽ liều mạng mà đi tìm thiên địa kỳ vật trong miệng của Trần Ngọc. Còn chưa kể anh trai cô, ngày thường có chuyện đều trầm ngâm suy nghĩ, nhưng chuyện liên quan tới chính mình thì tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
"Hiểu Hiểu" Bạch Tinh Lăng lặng lẽ nắm bàn tay có chút run rẩy của em gái, cậu nhìn qua liền đoán được cô đang nghĩ gì. Nhẹ nhàng kéo em gái dựa vào người, ở bên tai Bạch Hiểu Hiểu nói "Tin tưởng anh là được!"
Hơi ấm phả vào vành tai làm khuôn mặt Bạch Hiểu Hiểu nóng lên, nhưng nghe giọng nói hữu lực trầm ấm của Bạch Tinh Lăng làm cô theo bản năng dựa vào lồng ngực của anh, trong xe trầm mặc lại.
Khoảng chừng vài phút, hai người đã đứng trước cửa nhà, nhìn thấy khoá cửa còn treo nên ba của họ còn chưa trở lại. Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu trầm mặc đi vào trong.
Bạch Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn anh trai, nhỏ giọng mở miệng "Anh hai, lát nữa ba làm sao bây giờ?"
Bạch Tinh Lăng suy tư một chút "Phải nói sự thật thôi, dù sao giấu cũng không giấu được."
Nhìn qua bầu trời đã ngả vàng, nghi thức chiếu tinh diễn ra thời gian thực lâu, từ buổi sáng tới bây giờ đã gần hoàng hôn. Để ý bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu có chút mơ màng, dù sao thời gian dài một chút, vả lại còn trải qua chuyện này nữa cho nên tinh thần đã mệt mỏi.
"Em đi ngủ một chút đi, lát ăn cơm anh sẽ gọi" Bạch Tinh Lăng dịu dàng khuyên em gái nghỉ ngơi, Bạch Hiểu Hiểu cũng gật đầu hướng về phòng ngủ của cô.
Bạch Tinh Lăng thì nằm trên ghế sofa, ánh mắt nhìn lên trần nhà suy tư. Vấn đề mệnh toà của Bạch Hiểu Hiểu tuyệt đối phải tìm cách giải quyết, nhưng trước đó phải giúp em ấy tiến vào Võ Cảnh trước.
"Sức mạnh sao trời sao." Bạch Tinh Lăng nhắm mắt lại, cảm ứng trong đầu đã thành hình chòm Thiên Yết.
"Mi có cách nào không hả?" Nhìn loé sáng chòm sao cùng hư ảnh bò cạp, Bạch Tinh Lăng phát ra câu hỏi chẳng để làm gì.
[Tích]
"Hừm?" Tiếng gì vậy, Bạch Tinh Lăng nhìn chung quanh cho rằng mình ảo giác.
[Trình tự The Zodiacs Lord khởi động thành công]
"Cái quái gì?" Thanh âm chợt hiện trong đầu làm Bạch Tinh Lăng hơi giật mình.
[Là trình tự The Zodiacs Lord chứ phải cái quái gì!]
"A?" Chẳng lẽ là hệ thống trong truyền thuyết "Cho nên mi là cái gì?"
[Trình tự được thiết kế đặc biệt để hỗ trợ cho người kế thừa mười hai chòm sao hoàng đạo]
Người thừa kế 12 chòm sao hoàng đạo? Là chính mình sao? Bạch Tinh Lăng tất nhiên sẽ không quên bản thân mệnh toà chân chính là cái gì. Nhưng tại sao lại là, người thừa kế?
[Người thừa kế chính là người thừa kế theo nghĩa đen, cho nên mười hai chòm hoàng đạo hiện tại thuộc sở hữu của ngài]
Giải thích như không! Bạch Tinh Lăng đành phải bỏ qua cái vấn đề này, dù sao cũng không có hại gì, hỏi "Vậy mi làm được cái gì?"
[Chủ yếu sẽ dần dần đem truyền thừa của 12 chòm sao cho ngài. Sau đó là tuyên bố nhiệm vụ cùng ban thưởng.]
"Giải thích rõ nhiệm vụ là như thế nào?" Bạch Tinh Lăng lên hứng thú, đặc biệt là cái truyền thừa này.
[ Nhiệm vụ gồm hai loại: nhiệm vụ chính cùng nhiệm vụ chi nhánh ]
[ Nhiệm vụ chính buộc phải hoàn thành để có thể nhận được truyền thừa, cho nên tổng cộng có mười hai nhiệm vụ ]
[ Nhiệm vụ chi nhánh sẽ ngẫu nhiên tuyên bố, tuy nhiên có một ít cách kiểm soát.
Ví dụ ngài tham gia các sự kiện thì sẽ ngẫu nhiên kích phát một ít nhiệm vụ, hoặc là ngài có một mục tiêu nào đó nhất định phải hoàn thành thì cũng có khả năng cao sẽ tạo thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ chi nhánh không có trừng phạt, có thể chọn không làm bỏ xó cũng được. ]
[ Ban thưởng đa dạng, có thể là bất cứ thứ gì, tuỳ theo độ khó nhiệm vụ lúc tuyên bố ]
Nghe xong, Bạch Tinh Lăng cũng rõ ràng cơ chế của trình tự, có vẻ trừ nhiệm vụ chính ra thì độ tự do khá cao, thậm chí nói rằng nhiệm vụ ngẫu nhiên chỉ cần mình muốn liền có thể tạo thành.
[Oke, nói nhiều như vậy, giờ nên giao quà tân thủ cho ngài]
"Có quà tân thủ?" Bạch Tinh Lăng hơi bất ngờ, cứ tưởng sẽ không có chứ.
[Ngài là người thừa kế của hoàng đạo, lại không phải người làm công, nên có thì chính là có]
[Ngài muốn nhận quà tân thủ không?]
"Tất nhiên, mau nhận đi!"
[Ngài nhận được: Chòm sao Thiên Yết hoàn toàn kích hoạt, Thẻ bí kỹ đặc biệt x1]