Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mang Theo 12 Cung Hoàng Đạo Chuyển Sinh

Chương 2: Hoàng Đạo, không thức tỉnh thành công




Chương 2: Hoàng Đạo, không thức tỉnh thành công

Lớn khủng kh·iếp!

Bạch Tinh Lăng, không, phải nói là toàn bộ học sinh đều cảm thán kh·iếp sợ, một không gian rộng lớn với hàng ngàn hàng vạn ánh sao cực kỳ chân thực, nếu đứng giữa không gian này sẽ khiến cho người ta tưởng chừng như đang trôi nổi giữa vũ trụ vô ngần vậy.

Vật duy nhất để cảm nhận được hiện thực là sàn nhà màu trắng khắc hoạ một vòng trận pháp dưới chân.

Bạch Tinh Lăng nhìn qua, ở giữa trận pháp là một người phụ nữ trung niên đang đứng, ánh mắt cô nhìn về phía đám học sinh cuối cùng của hôm nay.

Năm nay đã là năm thứ mười kể từ khi Phạm Linh tiếp nhận công việc này sau khi b·ị t·hương tại chiến trường. Dần dần cô cũng yêu thích nó, yêu thích nhìn từng mầm non của loài người quật khởi, cùng ưa thích khung cảnh huyễn lệ muôn màu khi mệnh toà hiện ra.

Phạm Linh nở nụ cười ôn hoà nhìn đám học sinh đang ríu rít bàn luận, lên tiếng "Các bạn học, xin tạm thời yên tĩnh một chút, theo danh sách xếp hàng tiến vào trung tâm của trận pháp." Giọng nói ấm áp, không thể coi là quá lớn nhưng lại truyền thẳng vào tai mỗi thiếu niên thiếu nữ nơi đây.

Mọi người cũng yên tĩnh lại bắt đầu xếp thành hàng rất có kỷ luật, dù sao trải qua cuộc chiến mới được 35 năm mà thôi, không khí q·uân đ·ội trong loài người vẫn chưa tiêu tán.

"Thật ngoan, vậy bạn học đầu tiên, Hàn Mặc" Phạm Linh vẫn giữ nụ cười ấm áp, cầm lên danh sách đọc tên.

Hàn Mặc là một thiếu niên trong có vẻ hiếu động, hưng phấn mà bước vào trung tâm của trận pháp.

"Tĩnh tâm, đừng quá hưng phấn, thả lỏng lại" Phạm Linh nhắc nhở một chút, thấy Hàn Mặc đã bĩnh tĩnh lại liền đọc một đoạn chú ngữ khó hiểu trong miệng.

Chợt xung quanh trận văn phát ra ánh sáng bảy màu, hơn nữa các vì sao khắc hoạ xung quanh chợt sáng lên, hàng ngàn ánh sao bao phủ Hàn Mặc, khung cảnh không nói nên lời huyễn lệ. Bạch Tinh Lăng nghĩ nếu các nhà thơ thiên tài ở kiếp trước có thể chứng kiến thì có lẽ họ sẽ xuất khẩu hàng loạt các bài thơ lưu danh thiên cổ.

Chợt một điểm sáng từ sau lưng của Hàn Mặc lao ra, theo sau là mười mấy điểm sáng khác bắt đầu sắp xếp xung quanh nó, sau cùng bọn chúng dần kết nối với nhay bằng những đường sáng tạo thành một bức tinh đồ hoàn chỉnh.

"Ô~ ô ~" tiếng động trầm nặng chợt vang lên, xung quanh không khí cũng trở nên ẩm ướt, hư ảnh một con cá voi từ dưới mặt đất nhảy lên cùng nước biển hư huyễn tung toé. Cho tới khi đem thân thể bao phủ lấy bức tinh đồ liền bất động tại đó.



Phạm Linh nhìn thấy, trong ánh mắt thể hiện vẻ kinh diễm, nhưng không thất thố vì nhìn đã nhiều, tay cầm viết vừa ghi chép vừa nói "Hàn Mặc, mệnh toà – chòm Kình Ngư (Cá Voi). Được rồi, em đi sang bên kia đứng đợi hoặc trực tiếp ra ngoài cũng được."

"Người tiếp theo, Hàn Tử" Phạm Linh lên tiếng kéo đám học sinh trở về hiện thực. Không thể trách được, dù sao mệnh toà mỗi lần thức tỉnh là một khung cảnh khắc ghi lòng người, cho dù Phạm Linh làm việc này mười năm cũng không thể bình tĩnh đối đãi.

Bạch Hiểu Hiểu lúc này tỉnh lại cùng anh trai chia sẻ cảm xúc kinh diễm của bản thân, trong ánh mắt mong đợi càng sâu, dù sao cô bé nào không thích khung cảnh đẹp như tiên cảnh này chứ.

Tiếp theo từng màn từng màn thức tỉnh huyễn lệ liên tục xuất hiện, mệnh toà đa dạng khiến bọn học sinh hoa cả mắt, có chia đôi ngọn núi đại kiếm, có gào thét hiệu lệnh vạn thú sư tử, có chống lên bầu trời đại thụ,...

"Tiếp theo, Bạch Tinh Lăng" Tới lượt nhân vật chính của chúng ta rồi. Bạch Tinh Lăng hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình mới không nhanh không chậm bước lên. Toàn bộ học sinh cũng nhìn chằm chằm một trong mấy vị danh nhân tại trường học này, không thể nói Bạch Tinh Lăng dù không phải đẹp trai phá trời nhưng đứng trong đám nam sinh lại dễ dàng gây chú ý.

Chẳng những thế em gái Bạch Hiểu Hiểu lại xinh đẹp đáng yêu, chiêu mộ một đám nam sinh mang tình cảm ngưỡng mộ (ý đồ bất minh). Bởi vậy, Bạch Tinh Lăng trong mắt lũ con trai chính là anh rể tương lai (nằm mơ!) trong mắt nữ sinh là nam thần. Danh khí trong trường học cao ngất ngưỡng.

Phạm Linh cũng chú ý tới, cảm thán thanh xuân thật tốt, trong mắt có hồi ức cái kia nhiệt huyết tuổi tác.

Quy trình như bình thường, quang mang huyễn lệ bao phủ. Chợt không khí chợt biến lạnh lẽo, không phải như băng tuyết, mà như sợ hãi thâm nhập cốt tuỷ lạnh lẽo.

"A? Sát khí!" Phạm Linh quen thuộc loại khí tức này, dù gì cũng từ chiến trường xuống tới.

"Rít!!!" tiếng gào thét chói tai khiến người ta buốt đầu, sau lưng Bạch Tinh Lăng một bức tinh đồ hiện lên, mười mấy ngôi sao tạo thành một đường cong chữ S đặt chéo, tại đầu trên lại toả ra hai nhánh (Chi tiết tham khảo chòm sao Thiên Yết).

Khí màu đỏ phá thể mà ra hội tụ thành hư ảnh một con bò cạp, thân thể theo tinh đồ cong lên, hai càng hướng lên trên. Chỉ nhìn thôi đã làm người ta cảm thấy run sợ.

Tất nhiên nhiêu đó chưa đủ để doạ Phạm Linh, cô chỉ hơi kinh ngạc nhưng vẫn chăm chú ghi chép "Bạch Tinh Lăng, mệnh toà – chòm bọ cạ..." "Thiên Yết!"

"Hả?" Phạm Linh nhìn về phía Bạch Tinh Lăng.



Bạch Tinh Lăng mỉm cười đáp lại "Không phải chòm bò cạp, đây là chòm Thiên Yết!" (chòm bò cap chung chung với chòm bò cạp bình thường nên để chòm Thiên Yết phân biệt)

Phạm Linh hai mắt sáng lên, cô đã cảm thấy chòm sao này khác quá nhiều so với các chòm bò cạp mà cô biết, thì ra là một mệnh toà mới, lập tức sửa chữa "Bạch Tinh Lăng, mệnh toà – chòm Thiên Yết."

Bạch Tinh Lăng động ý niệm, thu hồi chòm Thiên Yết sau lưng. Trong lòng có chút cuồn cuộn, chòm Thiên Yết, cỡ nào quen thuộc. Đây không phải một trong 12 chòm sao Hoàng Đạo sao?

Thế giới này không phải vũ trụ của kiếp trước nên không có quan sát được các chòm sao Hoàng Đạo, thế mà biến thành mệnh toà của bản thân. Vả lại, chân chính mệnh toà của Bạch Tinh Lăng không phải chòm Thiên Yết, mà là Hoàng Đạo.

Đúng vậy, toàn bộ 12 chòm sao Hoàng Đạo đều trở thành mệnh toà của cậu, hoặc nói mệnh toà hoàn chỉnh của Bạch Tinh Lăng là từ 12 chòm sao Hoàng Đạo cấu tạo thành mới đúng.

Bạch Tinh Lăng mang vẻ mặt hưng phấn đi tới bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu, chỉ thấy em gái thần tình không vui lắm "Làm sao ? Anh thức tỉnh mệnh toà mà xụ mặt thế ?" Bạch Tinh Lăng cười đùa.

"Bò cạp... không đáng yêu..." Bạch Hiểu Hiểu âm thanh giảm nhỏ nói.

Bạch Tinh Lăng nghe cái lý do kỳ hoa này liền khựng cả người, là chính mình mệnh toà chứ có phải mệnh toà của em ấy đâu, còn đáng yêu... tưởng tượng không nổi mệnh toà của mình là thứ gì đó như thỏ con mèo con, Bạch Tinh Lăng cảm thấy đau cả đầu.

Vì giải toà tâm tình bi thương, Bạch Tinh Lăng liền nắm lấy hai bên má của Bạch Hiểu Hiểu mà kéo làm cô gái nhỏ ngao ngao kêu đau mới thoả mãn mà thả ra.

Bạch Hiểu Hiểu uỷ khuất rưng rưng xoa hai bên má, ánh mắt hung hung nhìn Bạch Tinh Lăng tỏ vẻ chính mình tức giận rồi. Bạch Tinh Lăng bất đắc dĩ đành dùng vài bữa bánh ngọt mua chuộc mới dỗ tốt.

Lại nửa tiếng trôi qua, từng cái từng cái mệnh toà làm người hoa cả mắt tiếp tục hiện ra, cho tới người cuối cùng.

"Tiếp theo, Bạch Hiểu Hiểu" Phạm Linh nhìn danh sách đến cuối cùng, nhẹ giọng nói.

Bạch Hiểu Hiểu nhí nha nhí nhảnh chạy lên trung tâm, một đám nam sinh ánh mắt nóng rực nhìn cô bé đáng yêu này, Bạch Tinh Lăng âm thầm ghi tên đám này vào sổ đen chờ xét xử, há há.



Theo ánh sáng dâng lên, Bạch Hiểu Hiểu trong ánh mắt toát ra chờ mong, huyễn lệ ánh sao bao phủ... và chẳng có gì xảy ra.

"A?" Bạch Tinh Lăng trợn tròn mắt.

"Chuyện gì xảy ra?" Phạm Linh cầm bút chợt rơi, ánh mắt nghi hoặc.

Bạch Hiểu Hiểu cũng bị chuyện này làm bối rối, theo bản năng nhìn về phía Bạch Tinh Lăng. Cậu cũng lo lắng chạy tới nói với Phạm Linh "Cô ơi, trận pháp có vấn đề gì sao ạ ? Có thể thử lại lần nữa được không ạ ?"

Phạm Linh hơi sững sờ cũng tỉnh lại, nói "Cô sẽ khởi động lại trận pháp thử xem, em nói với các bạn khác có thể đi ra ngoài trước"

Bạch Tinh Lăng gật đầu, nhìn qua Bạch Hiểu Hiểu thì thấy ánh mắt em gái lo lắng, mới tiến lên vỗ nhẹ mái tóc của nàng an ủi "Không sao đâu Hiểu Hiểu, có lẽ chỉ là trận pháp ra chút vấn đề thôi."

Bạch Hiểu Hiểu cảm nhận ấm áp trên mái tóc thì chợt bình tĩnh lại, hướng anh trai gật đầu. Bạch Tinh Lăng sau đó tới thông báo các bạn học khác một tiếng mới quay lại.

Lần này trận pháp lại khởi động, nhưng cũng không có bất kỳ hiện tượng gì. Phạm Linh cùng hai anh em cũng không cách nào bình tĩnh.

"Chuyện này, cô cũng chưa gặp bao giờ" Phạm Linh giờ phút này cũng bối rối, mệnh toà không thức tỉnh được, đây là lần đầu cô gặp nên căn bản không biết làm sao.

"Hai em đợi một chút, cô tìm người hiểu biết lại đây giải quyết." Nói rồi liền đi sang một căn phòng không biết bao giờ xuất hiện.

Bạch Hiểu Hiểu hiện tại cảm giác thật hỗn loạn, rõ ràng hơn ngàn năm nghi thức bình thường tại trên người bản thân xuất hiện vấn đề. Bạch Tinh Lăng không nói nhiều, đem em gái ôm vào lòng, tay nhẹ vỗ về mái tóc an ủi.

Chờ một lúc lâu, cửa phòng lần nữa mở ra, Phạm Linh cùng một vị lão giả mặc blouse trắng đi ra.

"Hô, để hai em đợi lâu. Giới thiệu với hai đứa, đây là một vị giáo sư có tiếng trong Viện nghiên cứu Tinh Lâm, Giáo sư Trần Ngọc." Phạm Linh nghiêng đầu giới thiệu vị giáo sư bên cạnh.

Trần Ngọc! Cái tên như sấm vang bên tai, Bạch Tinh Lăng và Bạch Hiểu Hiểu cung kính cúi đầu cùng ông chào hỏi. Ông lão này nhìn giống như gần đất xa trời, nhưng trên thực tế là một người cực kỳ nổi tiếng từ hơn 90 năm trước, cống hiến với loài người căn bản là không đếm xuể, chân dung sự tích đều được cả thế giới in vào sách giáo khoa.

"Haha, hai đứa không cần phải câu nệ, ông già này cũng đối với chuyện của cô bé này hứng thú nên mới lại đây." Trần Ngọc hoà ái nở nụ cười, thoạt nhìn giống như một người ông quan tâm những đứa cháu vậy.

"Còn nữa, có lẽ ông có một ít suy đoán về tình huống này !"