Chương 15: Thể chất
Cái gọi là thể chất đặc thù, chính là bản nguyên (sinh linh sở hữu bản nguyên và căn nguyên, chương 1) phát sinh biến hoá. Loại biến hoá này cũng theo xiềng xích bị khoá lại nhưng sau khi đột phá thì sẽ xuất hiện.
Thể chất đặc thù nói chung dựa theo cường độ mà chia ra làm năm cấp bậc: Huyền Thể, Linh Thể, Nguyên Thể, Vương Thể, Hoàng Thể.
Chân Võ, một loại thể chất đặc thù xếp hạng khá cao trong danh sách thể chất. Người sở hữu nổi tiếng nhất có lẽ là Võ Vương Trần Huyền Võ, bất quá ngài sở hữu là Chân Võ Nguyên Thể, còn cái kia thiên tài chỉ là Huyền Thể mà thôi.
Tác dụng chỉ có đơn nhất là tăng thêm ngộ tính đối với bí kỹ ngoại trừ pháp hệ ra, có thể tu luyện bí kỹ nhanh hơn. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng hiệu quả lại phá lệ mạnh mẽ, như Võ Vương nghe nói lúc còn trẻ chỉ dựa vào thân thể chỉ có vài trăm khí huyết đưa một con hung thú hơn ngàn khí huyết tiêu diệt, mà còn là solo tay không.
"Không biết với Bách Luyện so ra thì ai hơn?" Bạch Tinh Lăng cảm thấy hứng thú, tất nhiên là với Võ Vương, chứ một cái Huyền Thể tuy mạnh nhưng tuyệt đối không so được với Bách Luyện.
Tất nhiên thể chất đặc thù ngoài năng lực của nó còn có công hiệu khác, cái rõ nhất có lẽ là tốc độ tu hành vượt qua khí huyết ban đầu của bản thân. Huyền Thể theo số liệu thì trung bình có tăng cường 20% tốc độ, Linh Thể 50% Nguyên Thể 100% cho tới Vương Thể cùng Hoàng Thể thì không có số liệu chính xác, người quá ít.
"Vậy tên thiên tài kia cũng đã tới đây?" Bạch Tinh Lăng hỏi, mà Sở Tiểu Huyên cũng gật đầu khẳng định.
"Tên kia hình như định làm cái gì đó hội giao lưu, thả ra tuyên ngôn muốn chỉ điểm cho chúng ta, thật phách lối đây!"
"Haha, người ta là Chân Võ Huyền Thể mà, học tập bí kỹ thứ này là sở trường nha, thật lợi hại đây!" Bạch Tinh Lăng ra vẻ hâm mộ mà nói.
Tính cả Mặc Lương ba người liếc Bạch Tinh Lăng một cái, nếu không thấy cậu tu hành thì chắc bọn tôi tin! Tên biến thái này đem hơn trăm loại bí kỹ rèn luyện tới thông hiểu đạo lý rồi, còn hâm mộ cái chim.
"Thôi nói chung chuyện nhỏ, tôi đi luyện cho xong mấy bộ thương pháp còn lại đây, tạm biệt!" Vẫy tay, Bạch Tinh Lăng đi về phía phòng huấn luyện của trường học, thứ này là nhà trường miễn phí cung cấp cho học sinh muốn đi lúc nào thì đi.
Tóm lại trừ chuyện của tên thiên tài thành phố Thự Quang làm học sinh hơi ồn ào ra thì sân trường vẫn náo nhiệt như thường ngày.
"Mọi người, mọi người! Nhóm người từ Thự Quang tới rồi, ban 1 đang cùng bọn họ luận bàn dưới sân thể dục kìa!" Hai nữ sinh chạy vào lớp lên giọng háo hức nói.
Ba người Sở Tiểu Huyên, Bạch Hiểu Hiểu cùng Mặc Lương cũng bị hấp dẫn. Bạch Hiểu Hiểu tò mò mấy người kia năng lực thế nào, Sở Tiểu Huyên thích tham gia náo nhiệt, cả hai kéo Mặc Lương chạy xuống địa điểm luận bàn.
Giữa sân.
Một đoàn người vây quanh bình đài lớn ở sân thể dục quan sát hai bóng dáng đang v·a c·hạm qua lại ở phía trên.
Một người trong đó là thiếu niên tóc đen buộc thành đuôi ngựa, đó là Triệu Quyền, lớp phó của ban 1. Chỉ thấy cậu đang cầm côn vung đập liên tục người ở phía đối diện nhưng hầu như đều bị né tránh hoặc chặn lại.
"Ha ha, người của thành phố Linh Quang chỉ có thế này thôi sao!" Lê Duy Thần phát ra tiếng cười càn rỡ, giọng nói tràn đầy sự ưu việt. Nói rồi chợt tại một góc độ xảo quyệt nâng chân đưa Triệu Quyền đã bay khỏi bình đài.
"C·hết tiệt!" Triệu Quyền xoa chỗ đau đớn ở ngay bụng, đứng dậy nói "Tên kia! Bớt kiêu căng, đợi lớp trưởng tới cho cậu biết thế nào là lễ độ!"
Lê Duy Thần như không quan tâm mà nói "Hừ! Đều là công phu mèo cào mà thôi, thành phố Linh Quang, bất quá như vậy!"
"Tiểu Huyên, tên kia kiêu căng như vậy không sợ bị sét đ·ánh c·hết sao?" Bạch Hiểu Hiểu dựa vào tai của bạn thân mà đùa giỡn, nhưng có vẻ do vị trí khá gần hoặc vô ý không hạ giọng thế mà làm cho Lê Duy Thần nghe được.
"Cái nào to gan dám rủa... bổn... đại..." Lê Duy Thần tức giận hướng về phía kia nhìn lại nhưng lập tức ngây người.
Đây, là nữ thần!!!
Khoảng khắc Lê Duy Thần nhìn thấy thiếu nữ, cậu ta đã trong đầu nhô ra một đống cảnh tượng từ đám cưới tới tên con đều suy nghĩ.
Bạch Hiểu Hiểu bị rống chợt giật mình, nhưng chưa kịp nói gì thì thoắt một cái đã thấy trước mặt một tên thiếu niên thâm tình nhìn bản thân.
"Tiểu thư!" Lê Duy Thần thâm tình mà nói (ít nhất hắn nghĩ vậy) "Nhìn em một khắc này, ta đã biết chúng ta là định mệnh của nhau, liệu ta có thể mời em một bữa tối đơn giản?"
Lời nói vừa ra, toàn trường... tĩnh! Theo toàn bộ ý nghĩa yên tĩnh.
Biến hoá bất ngờ làm Bạch Duy Thần cảm thấy là lạ nhìn xung quanh, ngoài Sở Tiểu Huyên bị lời sến súa của cậu ta ghê tởm và học sinh từ thành phố Thự Quang thì còn lại đều mang theo thương hại, đáng tiếc, cầu nguyện ánh mắt sau đó lui về sau.
Lúc này, Triệu Quyền đi tới bên cạnh vỗ vai của Lê Duy Thần, mang theo ánh mắt khâm phục mà nói.
"Người anh em, tôi thực sự khâm phục hành động của cậu, vậy mà dám tỏ tình với Bạch Hiểu Hiểu, nguyện cậu sống sót!" Nói rồi liền thối lui ra xa xa.
Bạch Duy Thần không hiểu ra sao, thì bên cạnh truyền tới giọng nói của Bạch Hiểu Hiểu "Này, cậu, thật sự thì tôi không thể đồng ý lời mời được, cậu có thể..."
Chưa nói xong thì đã bị Lê Duy Thần cắt ngang "Anh biết anh có chút lỗ mãng, nhưng xin em hãy suy xét lại, chúng ta..."
Nói rồi định cầm lấy tay của Bạch Hiểu Hiểu, nhưng đúng lúc này, giống như bão táp khí huyết hướng về cậu ta ép lên khiến Lê Duy Thần không thể không hiện ra khí huyết đối kháng.
Mà tỉnh hồn lại, không biết lúc nào một thiếu niên cầm trong tay trường thương bạc trắng đứng giữa cậu ta và Bạch Hiểu Hiểu.
Bạch Tinh Lăng tâm tình hiện tại đen như đáy nồi, có thể nhìn thấy hắc khí toả ra khắp nơi. Rõ ràng mới đi một chút, tên nào không có mắt dám động tới Hiểu Hiểu!
"A! Ngươi là ai?" Lê Duy Thần hung hăng nói, rõ ràng là tên này huỷ chuyện tốt của mình.
"Bạch Tinh Lăng!" theo sau là thiếu niên nhàn nhạt giọng nói.
Lê Duy Thần nghe vậy vừa định nói gì chợt khựng lại, nữ thần tên là Bạch Hiểu Hiểu, người trước mắt là Bạch Tinh Lăng không lẽ...
"Khụ khụ, thì ra là Bạch đại ca!" Không để ý tới toả ra hàn băng Bạch Tinh Lăng, Lê Duy Thần tiếp tục nói.
"Bạch đại ca, tiểu đệ (bí từ sorry) từ lúc nhìn thấy Hiểu Hiểu đã không thể rời mắt, nay chỉ mong ngài cho bọn ta một cơ hội."
Mẹ nó, ngoan nhân!! Học sinh xung quanh hít một ngụm khí lạnh.
"Tiểu đệ biết Bạch đại ca là quan tâm Hiểu Hiểu, nếu không chúng ta luận bàn một trận thế nào. Em sẽ chứng minh bản thân xứng đáng với Hiểu Hiểu, đảm bảo em ấy ở bên cạnh em sẽ hạnh phúc."
Ngươi đừng nói nữa!!! Nhìn Bạch Tinh Lăng đã ẩn ẩn toả ra sát khí, đoàn người tại trong lòng phát ra gào thét, càng lùi ra xa hơn.
"À đúng, đại ca vẫn chưa biết em là ai. Tự giới thiệu một chút, Lý Duy Thần, thành phố Thự Quang nhà Lý thiếu chủ, khí huyết 316, Chân Võ Huyền Thể. Đại ca, như thế nào?" Lý Duy Thần mong đợi nhìn Bạch Tinh Lăng.
Bạch Tinh Lăng lúc này không chút cảm xúc, khuôn mặt như băng hàn tràn đầy sát khí.
Chỉ nghe cậu nói: "Được, lên đài đi!"
Nói rồi quay người đi tới bình đài, Bạch Tinh Lăng không biết hiện tại cảm xúc tại sao lại táo bạo như vậy. Rõ ràng trước đây chuyện này cũng không ít, nếu không phải việc gì lớn thì chỉ giả vờ uy h·iếp một phen rồi đi.
Vậy mà bây giờ cậu lại dâng lên ý muốn g·iết người. Bạch Tinh Lăng không hiểu được, lúc thấy Lý Duy Thần tỏ tình với Bạch Hiểu Hiểu thì một ngọn lửa phẫn nộ vô hình dâng lên.
Chưa hết, Lý Duy Thần còn đứng trước mặt tỏ vẻ xin phép được hẹn hò với Bạch Hiểu Hiểu càng như dây dẫn nổ cho ngọn lửa kia.
Cuối cùng Bạch Tinh Lăng quyết định dạy dỗ cho tên này một bài học, sát niệm thì tạm thời kiềm chế xuống.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn bóng lưng của Bạch Tinh Lăng, dường như cảm xúc của Tinh Lăng có vẻ không đúng. Nhưng trong tim lại có chút ấm lên.
Mà Tuyết Trúc Nhi cũng nhìn cảnh này, liếc hai người một cái cuối cùng lắc đầu.
"Thôi kệ, cũng không có hại, ngược lại nhúng tay thì giống như càng không tốt." Nói rồi im lặng tiến vào minh tưởng.
"Chậc chậc, đại ca hôm nay hoả khí thịnh vượng nha!"
"Có chút lo lắng, Lăng đại ca có đánh lại tên kia không dù sao hắn sở hữu huyền thể!"
"Cậu lo cái gì, Bạch lão đại làm người khiêm tốn, nhưng thường thường nhất minh kinh nhân. So với đó lo lắng lão đại bị trách phạt vì ra tay nặng còn hợp lý hơn!"
Trận chiến này được người xung quanh nghị luận ngất trời.
Ngược lại Sở Tiểu Huyên ba người có vẻ ung dung.
"316? Tôi nhớ Tinh Lăng hôm trước đơn đấu một con gì đó cọp giai đoạn 4 chứ?" Sở Tiểu Huyên xoa cằm nói.
"Là cọp vằn đỏ, giai đoạn 4 trung kỳ." Bạch Hiểu Hiểu nhìn bóng người ở trên sàn đấu cười nói.
Mặc Lương chăm chú quan sát, mấy tháng qua cậu không thiếu cùng Bạch Tinh Lăng đối chiến. Không lúc nào là không choáng ngợp trước phong cách chiến đấu như võ thần tái thế của cậu, chẳng những thế còn liên tục nâng cao.
Tuy nhiên cũng làm cho Mặc Lương được lợi không ít, năng lực ứng phó tình huống cùng ý thức chiến đấu tăng cường đáng kể.
Mà trên đài, Bạch Tinh Lăng nhìn đối diện Lý Duy Thần không nói một lời. Trong khi đó Lý Duy Thần lại đang suy xét nên lưu thủ mấy phần để anh vợ không mất mặt.
Đúng thật tên này từ trong suy nghĩ cũng kiêu căng đến không được.
Nói vậy nhưng Lý Duy Thần bản tính cũng không xấu. Lúc nãy luận bàn cậu cũng thật sự cho đối thủ chỉ điểm, còn không ra tay nặng, cũng chỉ đem oanh khỏi sàn đấu thôi.
Chỉ là nói chuyện kiêu căng làm người ta thích không nổi, kéo thù hằn quá nhiều!
Hy vọng sau này không thật bị sét đ·ánh c·hết đi, haizz!