Chương 14: Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Là ban đêm.
Tiếng cửa mở kéo dài vang lên, có vẻ người mở cửa đang cẩn thận hết mức để không phát tiếng vang quá lớn.
Bạch Tinh Lăng vốn ngủ không sâu, lập tức mở mắt. Nhưng khi chứng kiến bóng dáng của thiếu nữ hiện lên dưới ánh trăng thì đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ, cùng không dễ phát giác cưng chiều.
Bach Hiểu Hiểu ôm lấy gối nhảy vào trong chăn, nằm nghiêng bên cạnh Bạch Tinh Lăng, đôi mắt như đá quý nhìn lấy khuôn mặt của cậu.
Hai tháng qua Bạch Hiểu Hiểu chạy tới phòng của Bạch Tinh Lăng không dưới chục lần. Lấy danh là anh em ngủ chung một chút có vấn đề sao, cuối cùng vinh quanh mà đạt được Bạch Tinh Lăng đồng ý.
Mà thực tế là Bạch Tinh Lăng nhìn cô làm nũng thì nhấc không nổi lời từ chối thôi.
Nghĩ tới đây, Bạch Tinh Lăng có chút bất đắc dĩ mà véo nhẹ má của Bạch Hiểu Hiểu.
"Hai ba ngày liền chạy qua một lần, lớn rồi mà như còn nhỏ vậy, không có anh là ngủ không được hay sao?"
Bạch Hiểu Hiểu cười hì hì nói "Đúng rồi, không có Tinh Lăng em ngủ không yên được, dù sao Hiểu Hiểu còn con nít mà."
Nhìn Bạch Hiểu Hiểu bắt đầu làm nũng bán manh (cụm này không biết dịch sao, đạo hữu nào cho tại hạ xin ý kiến với) Bạch Tinh Lăng không nói nữa chịu thua.
Từ ngày đó (là ngày đó đó) trở đi, không hiểu sao cả hai đều có chút thay đổi. Cũng không có gì nhiều, chỉ là Bạch Hiểu Hiểu càng dính Bạch Tinh Lăng, mà Bạch Tinh Lăng cũng đối với Bạch Hiểu Hiểu càng dung túng, càng chiều chuộng.
Mà biểu hiện đơn giản nhất là Bạch Hiểu Hiểu khi không có ai sẽ dùng tên xưng hô với Bạch Tinh Lăng chứ không anh hai như trước.
Tuy nhiên điều này cũng chẳng có hại nên hai người cũng chẳng quan tâm. Dù sao cả hai từ nhỏ đã như hình với bóng, bây giờ chỉ giống như tình cảm tăng tiến mà thôi.
"Tinh Lăng~" thanh âm mềm mại quanh quẩn bên tai.
Rõ ràng là làm nũng, nhưng Bạch Tinh Lăng cảm thấy cái này làm nũng có chút khác bình thường.
"Ừm, anh đây"
Bạch Hiểu Hiểu vươn hai cánh tay "Buồn ngủ~"
Thiếu niên cười khổ, như nâng niu mà đem thiếu nữ ôm dựa vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc như đang dỗ dành.
---------
Nửa đêm.
Bạch Hiểu Hiểu chợt mở choàng ánh mắt, nhưng xung quanh dường như không phải chiếc giường nhỏ cùng Bạch Tinh Lăng mà là một không gian màu trắng.
Cô đang trôi nổi ở giữa không trung, nghi hoặc cùng cảnh giác mà nhìn xung quanh.
"Nơi này là ..."
"Thức hải." Một âm thanh có vẻ lành lạnh vang lên doạ Bạch Hiểu Hiểu giật mình.
Quay lưng lại, chỉ thấy bóng dáng của một cô gái. Tóc dài như thác nước mang màu xanh lam của bầu trời, váy dài trắng điểm xuyết pha lê. Chỉ là khuôn mặt thoạt nhìn không chút cảm xúc có chút điểm hù doạ trẻ con.
"Chị... Chị là ai?" Bạch Hiểu Hiểu lùi một bước dò hỏi.
Cô gái nhìn thoáng qua vẻ mặt cảnh giác của thiếu nữ, khuôn mặt lạnh băng nhấp môi nói.
"Không cần cảnh giác như vậy, đây là thức hải của em. Còn chị chỉ là một cái linh hồn yếu đuối sắp tan vỡ mà thôi."
Nhưng Bạch Hiểu Hiểu lùi xa hơn, chứng minh cô cũng không tin lời mà cô gái nói.
Thở dài, tiếp tục giải thích:
"Được rồi, giờ em thử động ý niệm liền có thể rời khỏi cùng đi vào lại."
Nói xong cô im lặng mà đứng đó. Bạch Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng đành thử một lần.
Suy nghĩ đi ra, ánh mắt tối sầm lại nhưng nháy mắt sau liền mở ra. Khi thấy khuôn mặt của Bạch Tinh Lăng xuất hiện cùng hơi ấm trên gương mặt thì Bạch Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Cô gái kia không lừa ta.
Nói rồi lại suy nghĩ đi vào, cảnh tượng lúc nãy đã xuất hiện lại. Cô gái vẫn đứng yên đó như đang đợi Bạch Hiểu Hiểu.
Tuy không cảnh giác như lúc nãy nhưng Bạch Hiểu Hiểu vẫn lùi lại xa xa nhìn cô gái khiến cô có chút buồn cười, trốn cái gì ta muốn hại ngươi thì ngươi trốn là được sao.
Một lúc lâu sau, cô gái kia mới lên tiếng "Em muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Bạch Hiểu Hiểu hơi bình tĩnh lại, nhấc thân đến gần vài phần hỏi.
"Chị, tại sao lại ở đây? Còn có, chị là ai?"
Cô gái mở miệng nói:
"Tên chị là Tuyết Trúc Nhi, pháp tắc Băng sứ đồ. Còn tại sao chị ở trong thức hải của em thì chị cũng không biết."
Cô gái, Tuyết Trúc Nhi, trả lời làm Bạch Hiểu Hiểu hơi suy tư. Nếu xuất hiện ở đây nghĩa là Tuyết Trúc Nhi không còn thân thể sao? Hay là hồn du thiên ngoại tới đây? Còn sứ đồ là cái gì?
Nhưng lúc này Tuyết Trúc Nhi tiếp tục nói:
"Thật ra chị đã từng có một trận đại chiến nhưng giữa đường bị mai phục mà thân vẫn. Vốn dĩ chị nghĩ mình đ·ã c·hết rồi, nhưng khi mở mắt lại thì thấy mình ở thức hải của em, bởi vậy mới kéo em vào đây."
Nói rồi lại im lặng. Bạch Hiểu Hiểu hiểu biết một chút tình huống của Tuyết Trúc Nhi, sau đó nhìn cô hỏi:
"Vậy bây giờ chị định làm gì?"
Tuyết Trúc Nhi trầm mặc, khuôn mặt lạnh băng hiếm thấy nhíu lại suy tư, rồi nhìn Bạch Hiểu Hiểu như quyết định gì, nói:
"Em, ừm..."
"Em tên là Bạch Hiểu Hiểu"
"Bạch Hiểu Hiểu, chúng ta làm một giao dịch đi!"
"Giao dịch?"
"Hiện tại tình trạng của chị cực kỳ hỏng bét, nếu rời đi nơi này thì lập tức hồn phi phách tán."
"Cho nên chị muốn nhờ em, đầu tiên là mượn nhờ thức hải của em ở lại. Và thứ hai, chị muốn nhờ em tìm cách giúp chị có lại thân thể."
"Tuy nhiên, chị có thể cho em hai lựa chọn, em có thể chỉ thực hiện điều đầu tiên hoặc thực hiện cả hai."
"Nếu em chọn lựa chọn thứ nhất, thì chị sẽ cho em công pháp chủ lưu của chị cùng 5 quyển bí kỹ cấp Hoàng làm thù lao." (Nhân, Địa, Thiên, Linh, Vương, Hoàng - hạ vị, trung vị, thượng vị)
"Nhưng nếu em chọn lựa chọn thứ hai, chị sẽ như sư phụ đem toàn bộ những gì mình có dạy cho em một cách nghiêm túc."
"Chúng ta lấy khế ước thiên phạt để thành lập giao dịch."
Một hơi giải thích xong, Tuyết Trúc Nhi chờ đợi Bạch Hiểu Hiểu hồi đáp. Nhưng chỉ thấy cô nghiêng đầu nghi hoặc "Khế ước thiên phạt, là cái gì?"
"Hả, em không biết khế ước thiên phạt?" Thứ này từ quý tộc tới ăn mày đều sử dụng, làm sao có thể có người không biết.
"Không biết, ngay cả tư liệu về hai cuộc chiến Khải Huyền cũng không xuất hiện vật này." Bạch Hiểu Hiểu lắc đầu khó hiểu.
"Cuộc chiến Khải Huyền là cái gì?" Lần này đến lượt Tuyết Trúc Nhi nghi hoặc.
"A?" Thế mà không biết hai cuộc chiến lớn nhất lịch sử loài người?
Lúc này cả hai dường như nhận ra vấn đề!
Bạch Hiểu Hiểu nhanh chóng đem hai cuộc chiến kể lại cho Tuyết Trúc Nhi. Sau khi nghe xong, cô trầm mặc một lúc lâu.
Tuyết Trúc Nhi im lặng một lúc lâu mới lên tiếng "Khế ước thiên phạt, là lấy ý chí của đại vũ trụ làm chứng mà tạo ra. Một khi ký kết thì phải tuân thủ mọi thứ được ghi trên đó. Nếu vi phạm thì phải bị đại vũ trụ gạt bỏ sự tồn tại, có thể nói là khế ước có chế ước chặt chẽ nhất."
"Vậy, ý kiến của em thế nào?"
Nhìn lấy ánh mắt của Tuyết Trúc Nhi, Bạch Hiểu Hiểu biết chuyện kia không cần hỏi.
Bạch Hiểu Hiểu suy tư một lúc lâu, cân nhắc lợi và hại sau đó có quyết định.
"Em muốn chọn lựa chọn thứ hai! Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, sư phụ!" Bạch Hiểu Hiểu cười đối với Tuyết Trúc Nhi nói.
Tuyết Trúc Nhi nghe cô xưng hô như vậy ngây ra một lúc mới nhẹ giọng lên tiếng "Không cần gọi sư phụ, chỉ là giao dịch..."
"Trúc Nhi sư phụ đem toàn bộ truyền thừa cho Hiểu Hiểu thì phải gọi sư phụ mới thoả đáng nha!" Bạch Hiểu Hiểu hồi đáp.
Tuyết Trúc Nhi nghe xong vậy mà nở nụ cười, lúc này Bạch Hiểu Hiểu mới ngộ ra nụ cười của băng tuyết mỹ nhân quả thật là thế gian bảo vật.
"Sư phụ thì sư phụ đi, nhưng ở ngoài xưng chị là được, chị chưa muốn già như vậy đâu"
Sau đó, chỉ nghe Tuyết Trúc Nhi niệm một đoạn chú ngữ. Trang giấy màu đen chữ vàng, Bạch Hiểu Hiểu cầm lấy thì tin tức giao dịch hiện lên trong đầu. Không có xuất nhập gì với thứ mà Tuyết Trúc Nhi nói nên cô cũng chấp thuận khế ước.
Cho dù nói như vậy nhưng một mã là một mã, khế ước vẫn phải làm vì đây là cơ sở tín nhiệm duy nhất của hai người.
Chỉ nghe một tiếng sấm lướt qua, tờ giấy hoá thành tro tàn hoà nhập vào thiên địa.
Nhìn Tuyết Trúc Nhi, Bạch Hiểu Hiểu cũng bỏ đi cảnh giác cùng nghi ngờ hướng cô vẫy tay tạm biệt liền trở về ngủ. Nửa đêm nhao nhao một trận mệt c·hết đi được.
"Hiểu Hiểu! Sau đó đi ra ngoài đừng kể bất cứ ai về chuyện của chị, dù người thân nhất cũng không được!" Tuyết Trúc Nhi chợt kêu lại Bạch Hiểu Hiểu, cô quay đầu nghi hoặc nhìn sư phụ mới của mình gật đầu. Cô biết trên người Tuyết Trúc Nhi có bí mật không thể nói hoặc đúng hơn là không được phép nói ra cho nên không hỏi nhiều gì.
Tuyết Trúc Nhi thấy Bạch Hiểu Hiểu đi rồi, trong miệng hơi lẩm nhẩm: "Rốt cuộc, sau đó xảy ra chuyện gì? Cả loài người, không, toàn bộ vũ trụ đều khởi động lại!"
Vô tận nghi hoặc nhấn chìm tâm tư của Tuyết Trúc Nhi, đêm nay lại là một đêm dài.
---------
Ánh năng ban mai xuyên qua cửa sổ đánh thức Bạch Tinh Lăng, nhìn trong lòng mình thiếu nữ ngủ say, cậu nhẹ nhàng đem gối ôm thay thế vị trí của mình mà đứng dậy.
Còn có hai ngày thì cuộc tập huấn sẽ bắt đầu, Bạch Tinh Lăng cũng thật mong chờ và hi vọng sẽ có xếp hạng cao, tốt nhất là hạng nhất. Như thế sẽ khiến cho cậu tiến vào tầm mắt của ban chiêu sinh từ các học viện lớn, như vậy thì khả năng tìm thiên địa kỳ vật cho Hiểu Hiểu sẽ lớn hơn.
Hôm nay, Bạch Tinh Lăng dự định tập luyện cho xong năm bộ bí kỹ nhị lưu cuối cùng rồi chuyển qua sử dụng bí kỹ nhất lưu. Hiện tại nhờ tích luỹ hơn trăm bộ thương pháp khác nhau dù chỉ nhị lưu và tam lưu nhưng đã cho Bạch Tinh Lăng cơ sở hùng hậu, đảm bảo sau này tu luyện thương pháp cao cấp hơn sẽ giúp cậu làm ít công to.
"Thế nhưng vẫn không nhìn thấy cánh cửa của xuất thần nhập hoá!" Mặc dù nhiệm vụ chỉ yêu cầu độ thuần thục thông hiểu đạo lý nhưng Bạch Tinh Lăng vẫn thường xuyên cố ý nhìn trộm cảnh giới phía trên, tuy nhiên hầu như không một chút thu hoạch.
"Có lẽ, cái này đã không còn là độ thuần thục có thể hình dung" Lắc đầu, Bạch Tinh Lăng tạm từ bỏ suy tư, tới đâu thì tới, chung quy sẽ có cơ hội.
Gọi Bạch Hiểu Hiểu rời giường, sau khi ăn sáng hai người liền đi tới trường học.
Lúc này trong lớp một nhóm người đang tụ tập nói gì đó, Bạch Hiểu Hiểu hiếu kỳ đi qua bắt chuyện với vài nữ sinh quen biết sau đó mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Người của thành phố Thự Quang tới!
Vốn dĩ hai ngày nữa thì cuộc tập huấn mới bắt đầu, lúc đó mới là thời gian tập hợp của ba thành phố Linh Quang, Thự Quang, Minh Quang.
Nhưng có vẻ như đội của thành phố Thự Quang đã có mặt trước thời hạn.
"Nghe nói năm nay tại thành phố Thự Quang xuất hiện một vị thiên tài!" Sở Tiểu Huyên lon ton chạy vào bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu nói.
"Thiên tài? Cỡ nào thiên tài?" Bạch Tinh Lăng thắc mắc, dù sao để quyết định tài năng cũng chỉ có vài cái hạng mục tốc độ tu luyện, ngộ tính, tuổi tác, cảnh giới vv.
Mà bên cạnh Bạch Tinh Lăng không kể hai cái biến thái sở hữu khí huyết ban đầu 150 thì Sở Tiểu Huyên và Mặc Lương đã là ghi chép cao nhất của loài người là 120 rồi. Cho nên thiên tài gì đó, thật có thể bằng bốn người bọn họ sao? Ngộ tính? Ha hả!
"Nghe nói tên kia sở hữu thể chất đặc thù, còn là Huyền Thể, hình như cái gì mà Chân Võ Huyền Thể thì phải!" Sở Tiểu Huyên nghiêng đầu nỗ lực nhớ lại nội dung trò chuyện với mấy đứa bạn.
"Chân Võ Huyền Thể? Bảo sao!" Bạch Tinh Lăng như nhớ lại gì mà cảm thán.