Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 38: Lăng thiếu phu nhân




Buổi họp mặt này Tư Lan đúng là đã bỏ ra không ít tâm tư, còn mời bọn họ tới một nhà hàng sang trọng trên tòa nhà cao nhất thành phố chỉ để dùng bữa trưa, chắc là câu được rùa vàng nên muốn giở trò khoe mẽ rồi.

Thái Văn Bối nghĩ tới đây liền trợn mắt bĩu môi, hừ, đúng là con nhỏ Tư Lan cô ghét từ hồi đại học tới giờ vẫn chưa thôi ghét. Bản tính hay sân si, thích soi mói, thường xuyên khoe khoang lại đua đòi, đặc biệt là rất thích kiếm cớ hạ bệ ganh đua với Nhan Lam.

Ấy thế mà con nhỏ này cũng may mắn phết, câu được rùa vàng to như vậy… để vào được nơi này đặt nhà hàng trong vòng hai tiếng như thế này, người đàn ông kia hẳn phải là nhân vật tai to mặt lớn thế nào! Giá cả nơi này đắt đỏ xa hoa cỡ nào không cần nói cũng biết.

Không biết nhỏ Tư Lan đó làm sao mà quen được với đại nhân vật như vậy.

Thái Văn Bối đứng dưới mái hiên chờ hai người kia đến sốt cả ruột, cô thực sự rất muốn Lăng Tử Quân mau đưa Nhan Lam tới đây, hai người trước mặt đám bạn cũ show màn ân ái cho bỏ ghét!





Chỉ là cô đứng nãy giờ cũng lâu lắm rồi mà không thấy bóng dáng cặp vợ chồng ấy đâu, cũng may ngay lúc Thái Văn Bối muốn gục ngã thì cũng thấy được chiếc xe Ferrari kia đến gần.

“Ấy, Tiểu Lam, anh Tử Quân.” Xe dừng lại, Thái Văn Bối cũng hớn hở chạy ra chào mừng.

Nhan Lam vừa bước xuống xe liền lia mắt lườm Thái Văn Bối một cái. Cảm nhận được đường nhìn xẹt tia lửa điện của Nhan Lam, Thái Văn Bối giật mình lùi một bước, cười nói hề hề, đổi sang đối tượng là Lăng Tử Quân.

“Đàn anh, em chờ hai người nãy giờ.”

Lăng Tử Quân không phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi, gương mặt sắc lạnh như cười như không.

Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn anh, bởi vì khi nãy trong xe hai người nảy sinh chiến tranh lạnh, Nhan Lam thấy biểu tình lạnh nhạt hiện tại của anh mà thầm cười. Đúng là Lăng Tử Quân, trong từ điển không bao giờ có từ “cười” mà.

Ba người cùng nhau đi vào trong, dịch vụ nơi này quả nhiên là vô cùng tốt, rất nhanh quản lý đã đưa bọn họ đi thang máy đến tầng 20.





Ba người cùng nhau đi vào trong, dịch vụ nơi này quả nhiên là vô cùng tốt, rất nhanh quản lý đã đưa bọn họ đi thang máy đến tầng 20.

“Lăng tổng, mời ngài đi lối này.”

Danh tiếng của Lăng Tử Quân truyền xa vạn dặm, đối với nhà hàng trên tầng 20 này anh đã đi qua vô số lần, còn được cấp chiếc thẻ VIP doanh nhân đặc biệt tại nhà hàng.

Thái Văn Bối đi cạnh người nổi tiếng cũng được hưởng lây vầng hào quang, cô cười nói hì hì, trông vẻ mặt vui vẻ phải biết.



“Đúng là đi cạnh tiền bối cái được lây tiếng thơm.”

Thái Văn Bối lẩm bẩm trong miệng thế mà Nhan Lam cũng nghe được, cô đưa mắt lườm Thái Văn Bối một cái, “…” Thái Văn Bối liền rụt cổ né tránh không dám huyên thiên chuyện Lăng Tử Quân nữa.

Vừa đi Nhan Lam và Thái Văn Bối cùng nhau nói mấy chuyện phiếm, đột nhiên Thái Văn Bối lại nhắc đến Tư Lan.

“Mấy năm không gặp, nhỏ Tư Lan này bây giờ cũng khá khẩm quá đấy.”

“Ý cậu là sao?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.

Thái Văn Bối nhún vai, nói với giọng bực dọc: “Thì còn sao nữa, cậu không thấy nó câu được một con rùa vàng giàu có thế à, đặt chỗ ở nhà hàng này đâu phải dễ.”





“Ý cậu là sao?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.

Thái Văn Bối nhún vai, nói với giọng bực dọc: “Thì còn sao nữa, cậu không thấy nó câu được một con rùa vàng giàu có thế à, đặt chỗ ở nhà hàng này đâu phải dễ.”

Lăng Tử Quân nghe Thái Văn Bối nói vậy, hiếm khi tỏ ra đồng tình.

“Phải, muốn đặt chỗ thì phải gọi điện trước một tháng. Tháng trước tôi cũng đặt chỗ giúp chủ quản phòng Pháp luật, vừa hay còn đúng một bàn sót lại cuối cùng.”

“Đấy thấy chưa, tớ nói có sai đâu.”

Thái Văn Bối nhìn sang Nhan Lam, thấy cô không để tâm thì càng thêm dầu vào lửa: “Tớ đảm bảo với cậu đấy Tiểu Lam, lát nữa vào đó nhỏ Tư Lan nhất định sẽ giở trò khoe khoang.”

Nhan Lam nghe vậy chỉ cười trừ chứ không tỏ ra quan tâm. Thái Văn Bối nói mãi mà không có người hưởng ứng riết rồi cũng chán, ba người đi thêm một đoạn liền tới trước cửa nhà hàng đạt chuẩn năm sao Michelin.

Đúng lúc phục vụ mở cửa, phía sau bọn họ là giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.

“Lăng tổng.”





Lăng Tử Quân hơi nghiêng người, trước mặt anh chính là đối tác làm ăn lâu năm của Lăng thị, chủ tịch Tần của tập đoàn Tần thị.



“Chủ tịch Tần.”

Lăng Tử Quân nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp, hai người bắt tay, nói mấy chuyện thương trường Thái Văn Bối nghe không hiểu nổi.

Nhan Lam trước kia từng làm thư ký cho Lăng Tử Quân, cô đương nhiên biết vòng quan hệ trên thương trường của anh. Ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại được phong thái chuyên nghiệp, người phụ nữ nọ tiến tới trước một bước, gật đầu chào hỏi vị chủ tịch họ Tần kia.

“Chủ tịch Tần, chào ngài.”

“Ồ, Lăng thiếu phu nhân.”

Chủ tịch Tần cũng nhận ra Nhan Lam, ông nhớ rất rõ trước kia cô chính là thư ký thân cận bên cạnh Lăng Tử Quân mà anh vô cùng xem trọng.

Sau đó hai người họ giải trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, tiến tới hôn nhân. Tiệc cưới linh đình long trọng đó mời rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh, hôm đó chủ tịch Tần cũng có mặt.





Sau khi kết hôn, Nhan Lam không làm thư ký nữa, lui về hậu phương sinh con và chăm sóc gia đình, trở thành người phụ nữ ra được phòng khách xuống được nhà bếp mà báo chí hết lời tung hô.

Chủ tịch Tần rất quý trọng tài năng của Nhan Lam, tuy cô trước kia chỉ là một thư ký nhỏ bên cạnh tổng giám đốc Lăng thị, nhưng con người của Nhan Lam rất cần mẩn tỉ mỉ, cô có tư duy kinh doanh tốt, lại có nhiều ý tưởng thiết kế độc đáo, hỗ trợ cho tổng giác đốc Lăng rất nhiều trong công việc.

Đáng tiếc là tài năng như vậy lại chỉ làm thư ký, chủ tịch Tần rất nhiều lần hợp tác làm ăn với Lăng thị, ông tiếp xúc qua với Nhan Lam nên cũng hiểu được phần nào. Ông cảm thấy nếu để Nhan Lam chuyển sang bộ phận khác có khi sẽ phát triển tốt hơn là làm thư ký.

Dù sao cô cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng kia mà, lại còn cùng trường với tổng giám đốc Lăng Tử Quân.

“À, phải rồi, Lăng tổng. Hôm nay tôi đến ăn trưa cùng ba đứa con trai, để tôi gọi chúng nó sang chào hỏi cậu.”

“Ngài đừng khách sáo như vậy.” Lăng Tử Quân hơi cười, lại nói: “Chúng ta sang đó nói chuyện một chút, tôi và con trai cả của ngài gần đây có dự định hợp tác.”





Hai người nói qua nói lại rồi chuẩn bị rời đi, Nhan Lam thấy vậy liền tiến tới một bước.

“Chủ tịch Tần, xin phép tôi đi trước, hôm nay tôi có hẹn với bạn học cũ họp mặt.” Nhan Lam hướng về phía chủ tịch Tần lấy lí do rời đi, lại quay sang Lăng Tử Quân, hít vào lồng ngực một ngụm khí lạnh để lấy dũng khí, lát sau cô mới nói:

“Chồng à, em sang đó với bạn trước, lát nữa anh quay lại nhé.”