Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 37: Câu trả lời tốt nhất cho mối quan hệ hiện tại




Một tiếng sau đó, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Nhan Lam lại bước xuống dưới lầu như lời hẹn. Trước đó cô vốn đã định không đi rồi, nhưng không hiểu sao một phút suy nghĩ điên rồ nào đó lướt qua lại khiến cho cô không đắn đo nữa đã vội vã thay đồ rồi bước xuống lầu.

Nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện sau cánh cửa xoay của tòa chung cư, Lăng Tử Quân ngoài dự đoán có chút bất ngờ. Anh đã nghĩ Nhan Lam sẽ bỏ ngoài tai những lời anh nói, sẽ bỏ mặc anh chứ, nào ngờ người nọ lại đến đây.

Lăng Tử Quân hạ cửa kính, trong mấy giây đó anh còn tưởng là mình đã nhìn lầm, không ngờ người đó thực sự chính là Nhan Lam!

Người đàn ông nọ nhanh chóng bước xuống xe, hiếm lắm mới thấy được bộ dạng hỗn loạn và chật vật như thế này ở nơi anh. Trước giờ ngoài Nhan Lam ra, còn ai có khả năng khiến cho một Lăng Tử Quân điềm tĩnh tự tin như thế lại trở nên bối rối và lúng túng đến vậy.

Nhan Lam nhìn thoáng qua một chút đã thấy ngay chiếc Ferrari quen thuộc dừng ở bên đường, lúc này cô chợt bừng tỉnh, giữa những tạp âm hỗn loạn ngoài đường phố, giờ phút này tâm trí của Nhan Lam chỉ dừng lại trên người Lăng Tử Quân.





Chân cô như ghim chặt xuống nền đất không có cách nào cử động, lúc này trong đầu còn đang chật vật đấu tranh với muôn vàn câu hỏi – Vì sao mình lại chấp nhận đi đến buổi họp mặt đó chứ.

Là vì những người bạn cũ hay sao, hay là vì sỉ diện của chính mình?

Hình như cả hai đều không phải. Có lẽ cô chấp nhận đi là vì nghe câu nói đó của anh – Anh thực sự muốn ở bên cạnh em.

Xa xa đằng kia Lăng Tử Quân vội vã đi đến phía cô, giờ đây trong lòng Nhan Lam rất hỗn loạn mâu thuẫn, cô vừa muốn ở bên cạnh anh, lại vừa muốn đẩy anh đi thật xa khỏi nơi mình.

Nhanh sau đó, cả khoảng không trước mắt được lấp đầy bởi bóng dáng của Lăng Tử Quân, khoảnh khắc ấy Nhan Lam cứ ngỡ như thời gian ngừng trôi từ bao giờ.

Đôi mắt Nhan Lam tròn to nhìn về phía anh, đáp lại cô chính là nụ cười nhàn nhạt vô cùng quen thuộc của người đàn ông nọ. Chợt, Nhan Lam nhớ tới trước kia, khi cô và anh chỉ là những cô cậu sinh viên đại học, nụ cười của người đó chính là cái phao cứu rỗi cô trong suốt những năm tháng vất vả chơi vơi ấy.







Đôi chân Nhan Lam cũng vô thức đi về phía Lăng Tử Quân, hai người không nói với nhau câu nào, bầu không khí giữa họ vẫn như cũ không thay đổi, chẳng hề có chút tự nhiên.

Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi trên chiếc xe ấy, Lăng Tử Quân mở khóa khởi động, tiếp theo sau chiếc Ferrari đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

Ngồi cạnh chồng cũ của mình sau bao nhiêu lần chiến tranh lạnh rồi lại cãi vả sau ly hôn, Nhan Lam muốn tỏ ra thản nhiên nhưng lại bất lực, cô ngồi yên một chỗ không nói gì, bên cạnh Lăng Tử Quân đã mở lời trước.

“Cảm ơn em vì đã đến.”

Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, mất mấy giây sau mới trúc trắc trả lời anh:

“Em đi chỉ vì Bối Bối nằng nặc muốn em đi… hoàn toàn không phải là vì anh.”

Lời nói lúc giận dỗi này của Nhan Lam khiến Lăng Tử Quân không nhịn được hơi cười, anh không nói gì, xem như là chiều theo ý của cô.

“Dù là vậy, anh vẫn rất biết ơn.”





Khóe môi của Lăng Tử Quân cong lên tỏ rõ tâm trạng vui vẻ của mình lúc này. Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn anh, có chút mất tự nhiên.

So đo với anh ấy như vậy mà anh ấy còn không tức giận, quả nhiên sau khi ly hôn người nọ thay đổi đến đáng kinh ngạc.

Bởi vì Lăng Tử Quân không đấu võ mồm với cô, Nhan Lam cũng xem như nguôi ngoai. Gần đây cô cứ cảm thấy Lăng Tử Quân là lạ làm sao ấy… khác với trước kia rất nhiều, nhưng khác về điều gì thì cô cũng không rõ nữa.

Có lẽ là anh ấy đã không còn tỏ ra lạnh nhạt với cô nữa, bắt đầu quan tâm nhiều hơn, lại ân cần săn sóc, nhường nhịn cô mỗi khi cô muốn gây sự với anh ấy.

Nhan Lam cũng không phải kẻ ngốc, đúng là cô lụy tình thật đấy, nhưng mà đâu phải là lụy đến mụ đầu rồi đâu. Những hành động của Lăng Tử Quân lúc này nhìn vào liền thấy là anh đang có ý muốn nối lại tình xưa với cô.



Ban đầu Nhan Lam cứ nghĩ rằng mình đa tình, rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, tự huyễn hoặc bản thân. Thế nhưng ngay cả Lăng Tử Quân cũng nói là anh muốn ở bên cạnh cô, những lời nói đó nghe chân thật đến vậy, chắc chắn không phải là nói dối.





Thế nhưng tại sao chứ, không phải trước kia anh chán ghét cô vì cảm thấy cô chính là loại phụ nữa hám danh lợi tiền tài hay sao, vậy mà bây giờ khi ly hôn rồi lại quay sang quan tâm cô, buồn cười quá đấy.

Cái tiếng xấu người phụ nữ ham tiền ấy Nhan Lam có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được.

Nhan Lam là một người phụ nữ đầy lý trí sau hôn nhân tan vỡ, hiện tại cô đã cái nhìn khác hơn về tình yêu. Cô yêu nhiều, nhưng cũng suy nghĩ nhiều.

Đúng thật là cô rất yêu Lăng Tử Quân, cô cũng rất muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu say đắm trong suốt những năm thanh xuân ấy.

Thế nhưng hiện tại không phải đã quá lỡ làng rồi sao, yêu rồi, đau lòng rồi, cũng hối hận rồi. Bọn họ kết hôn được, và rồi ly hôn được, hiện tại nếu vội vàng xác nhận tình cảm có phải là quá bốc đồng không?

Giữa hai người cũng không còn là thanh thiếu niên trẻ tuổi không hiểu chuyện nữa, nếu đã bỏ lỡ khoảng thời gian hai năm hôn nhân trong tiếc nuối… lúc này cứ tiến triển chậm một chút, có lẽ vẫn là an toàn hơn.

Lắm lúc Nhan Lam cũng ghét cái tính trầm lặng ít nói của Lăng Tử Quân lắm, thế nhưng bây giờ cô lại cảm kích tính xấu ấy vô cùng.





Thà là vậy, thà là nói ít một chút, hành động nhiều xem bộ thiết thực hơn.

Có lẽ cả hai người đều ngầm hiểu được, sự lựa chọn của Nhan Lam khi cùng Lăng Tử Quân đến buổi họp mặt này chính là câu trả lời tốt nhất cho mối quan hệ giữa hai người họ hiện tại.

Tương lai không thể nói trước được điều gì, nhưng hiện tại Nhan Lam vẫn sẵn sàng hé mở cánh cửa trái tim để Lăng Tử Quân có thể dễ dàng tiến vào.