Hai người cùng nhau đi vào một quán mì vằn thắn gần trường đại học, chỗ này có tên là “Tiệm Mì Mối Tình Đầu”, lúc đầu Nhan Lam cứ hay cười thầm nghĩ chủ quán vì sao lại đặt cái tên sến súa như thế chứ.
Thế nhưng cho đến tận bây giờ, khi Nhan Lam gặp được Lăng Tử Quân, cô mới biết cảm giác thanh ngọt ấm áp của tình đầu chính là như thế nào.
Chân của Nhan Lam bị thương di chuyển không được thuận tiện, cả một đoạn đường đều là Lăng Tử Quân đỡ cô đi từng bước. Mỗi khi anh nói chuyện, hơi thở cũng ghé sát vào tai cô, khiến Nhan Lam ngượng ngùng đỏ mặt.
Lăng Tử Quân đỡ cô ngồi xuống ghế sau đó anh mới di chuyển đến phía đối diện ngồi xuống. Mì vằn thắn chỗ này Lăng Tử Quân cũng đã thấy qua mấy lần nhưng không vào ăn, bạn bè ai cũng giới thiệu chỗ này bán mì rất ngon.
“Anh chọn món đi.”
Nhan Lam đã là khách quen của nơi này nên không cần chọn món nữa, cô đẩy thực đơn về phía chàng sinh viên ngồi ở đối diện, cô hơi cười, ánh mắt chăm chú nhìn xem Lăng Tử Quân sẽ chọn món gì.
Anh cũng nhận thực đơn trên tay cô, lật qua mấy trang, thầm cảm thán chỗ này món ăn cũng thật phong phú quá.
“Em cảm thấy ở đây món nào đặc biệt ngon, có thể giới thiệu cho tôi không?”
Nhan Lam chớp chớp mắt nhìn anh, mất mười mấy giây sau cô mới bừng tỉnh. “Để em giúp anh.”
Ôi trời, cô lại bị nhan sắc có tính công kích rất lớn đối với trái tim thiếu nữ kia hút hồn.
Nhan Lam cười gượng rồi lại quay sang gọi món thay anh. Cô gọi hai bát mì vằn thắn xá xíu, còn gọi thêm mấy món điểm tâm bình thường cô rất thích ăn.
Sau khi phục vụ rời đi, Nhan Lam mới quay sang hướng Lăng Tử Quân, lúc này cô phát hiện dường như người nọ đã nhìn cô từ nãy đến giờ rất lâu.
“Mặt em có dính gì à…?” Nhan Lam hơi đỏ mặt, cô đưa tay sờ sờ mặt mình.
Lăng Tử Quân như cười như không, thấp giọng đáp: “Không có” sau đó anh đảo mắt sang nơi khác, bắt đầu lau đũa.
Nhan Lam để ý thấy người này tỉ mỉ vô cùng, mọi động tác nhấc tay của anh cũng đầy khí chất vương giả khác xa so với những người cùng tuổi. Người này hẳn là phải sống trong một gia đình tốt đẹp thế nào mới nuôi dưỡng ra được loại khí chất như thế. Anh ta có một gương mặt điển trai hài hòa, giọng nói trầm ấm dễ nghe, ngay cả hành động biểu đạt cũng rất lịch thiệp đường hoàng.
Người tốt như thế này, cô gái nào mà không thích kia chứ. Ngay cả Nhan Lam cũng không nhịn được… trái tim rung rinh không ít.
Chờ một lát, phục vụ mang ra hai bát mì nóng hổi đặt trên bàn.
Nhan Lam và Lăng Tử Quân vừa ăn mì vừa trò chuyện đôi ba câu, chủ yếu là về việc học tập này nọ, bầu không khí vẫn còn chút ngượng ngùng vì khoảng cách không thân thiết.
“À phải rồi, nói chuyện nãy giờ nhưng lại quên hỏi tên của anh. Anh tên gì vậy?”
“Tôi là Lăng Tử Quân, sinh viên năm 3 khoa Kinh tế.”
Lăng Tử Quân, Lăng Tử Quân… - Nhan Lam không biết mình đã thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này trong đầu bao nhiêu lần.
Suy nghĩ được nửa phút sau cô mới chợt nhớ tới bản thân mình còn chưa giới thiệu danh tính cho người ta biết:
“À, còn em là…”
Thế nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, Lăng Tử Quân đã cắt ngang lời cô:
“Em tên Nhan Lam đúng không? Em học khoa Mỹ thuật năm nhất, vừa rồi còn đạt giải hoa khôi.”
Lăng Tử Quân hơi cười, nói chuyện mà không nhìn cô. Anh rất thản nhiên kể ra những thông tin mà mình biết ở nơi cô khiến Nhan Lam thoáng sửng sốt, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng ngạc nhiên, cô không nghĩ là Lăng Tử Quân lại biết về cô nhiều đến thế.
“Sao- sao anh lại biết em?”
Nhan Lam mỗi khi nói chuyện với Lăng Tử Quân thì lại không nhịn được lắp bắp nói không rõ ràng. Anh nhìn thấy cô chật vật như vậy thì khẽ cười, còn trêu cô.
“Lại nói lắp rồi hả?”
Nhan Lam đỏ bừng mặt: “…”
Lăng Tử Quân cũng thôi trêu chọc cô, anh thành thật đáp:
“Thời đại công nghệ tìm cái gì trên “đài phát thanh tiếng nói” cũng có.”
“Đài phát thanh tiếng nói” là trang web riêng của trường cô, Nhan Lam vừa vào trường đã được bạn bè giới thiệu. Nơi này hội tụ đủ những thông tin ở trường từ chuyện học hành cho tới mấy việc buôn dưa mà các sinh viên vô cùng thích thú. Muốn biết gì cứ vào đó mà tìm, đảm bảo chưa tới 5 phút đã có kết quả ngay.
“Đài phát thanh tiếng nói” là trang web riêng của trường cô, Nhan Lam vừa vào trường đã được bạn bè giới thiệu. Nơi này hội tụ đủ những thông tin ở trường từ chuyện học hành cho tới mấy việc buôn dưa mà các sinh viên vô cùng thích thú. Muốn biết gì cứ vào đó mà tìm, đảm bảo chưa tới 5 phút đã có kết quả ngay.
Nhan Lam bình thường không hay để ý mấy chuyện thị phi, vào đó chủ yếu hóng xem lịch học hoặc là thông báo của trường thôi, còn những việc buôn dưa nhàm chán cô lướt nhanh như cơn gió không thèm để tâm.
Nhan Lam không nghĩ là Lăng Tử Quân sẽ biết cô thông qua những tin tức trên trên trang web đó.
Cô vừa húp một ngụm nước mì vừa dè dặt hỏi anh:
“Bình thường anh rất hay xem nhưng tin tức buôn dưa trên trang web à?”
“Không có.”
Lăng Tử Quân phủ nhận, anh gắp một viên vằn thắn cho vào miệng, vỏ mỏng nhân ngon, nước dùng lại thanh ngọt rất vừa khẩu vị, “Bình thường tôi chỉ vào đó xem lịch học và thông báo quan trọng.”
Chỉ xem lịch học và thông báo quan trọng hay sao? – Nhan Lam có chút suy tư nhìn anh – Thông tin của hoa khôi khoa Mỹ thuật thì có gì mà quan trọng chứ!