Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình

Chương 29: Hồi ức tuổi 20 (11)




Lăng Tử Quân đã biết tới Nhan Lam từ trước khi cô làm hoa khôi của khoa Mỹ thuật. Khi đó mỗi sáng đi học anh đều nhìn thấy dáng vẻ hớt hãi vì sợ trễ giờ của cô ấy.

Đại học kia mà, cũng không phải là còn ở trường cấp 3 nữa mà sợ bị ghi tên trên sổ kỉ luật. Trời còn rất sớm, các sinh viên khác nhàn hạ ngủ tới tận cuối tiết mới vào điểm danh, còn Nhan Lam thì hoàn toàn ngược lại, chưa vào giờ học đã vội vã chạy đến trường.

Buổi sáng ở quanh trường đại học của bọn họ rất vắng người, vào giờ này ít có ai lại đến trường lắm, vào đó chơi với muỗi hay gì chứ?

Vậy nên Lăng Tử Quân rất dễ dàng nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn của cô chạy vào cổng sau của trường đại học. Ban đầu thì không để ý lắm, nhưng những ngày sau đó, ngày nào cũng nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của cô thì Lăng Tử Quân liền bị thu hút.

So với các sinh viên lười biếng khác, Lăng Tử Quân sáng sớm thường hay đi chạy bộ tập thể dục, ăn sáng xong thì liền đến trường. Vậy nên người khác không nhìn thấy Nhan Lam, nhưng anh thì có thể dễ dàng bắt gặp được cô.

6 giờ 30 sáng.





Giảng đường đại học không một bóng người, Nhan Lam tìm một chỗ trống ngồi vào. Hôm nào có bài thuyết trình thì ngồi yên tĩnh một chỗ ôn bài trong chốc lát, còn hôm nào rảnh rỗi, cô gái nọ sẽ lấy giấy bút ra phác họa khung cảnh tùy ý mà cô thích.

Lăng Tử Quân đứng ở bên ngoài lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt chăm chú chuyên tâm của cô, không biết vì sao đôi chân anh lại vô thức đi theo sau lưng cô ấy, đến mức người ta đang ngồi học cũng không nhịn được đứng lặng người một chỗ trộm nhìn.

Nghĩ lại tới đây Lăng Tử Quân thầm cười một tiếng, tiếng cười rất khẽ trong không gian chật hẹp khiến Nhan Lam có chút giật mình.

Cô nâng mắt nhìn anh, đôi con ngươi to tròn như là đang hỏi người kia rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Lăng Tử Quân thấy cô thắc mắc thì thu lại ý cười, anh hạ mắt băng bó vết thương giúp cô. Chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại, nhưng cũng rất đau rồi, nhìn da dẻ Nhan Lam trắng trẻo như thế, đột nhiên lại xuất hiện mấy vết sẹo ngoài ý muốn này thật sự khiến Lăng Tử Quân không vui.

Nhan Lam sợ đau lại sợ máu, nhìn chân tay mình thê thảm mà cô xụ mặt ra.







“Đau không?”

Lăng Tử Quân khẽ hỏi, rồi anh lại ngẩng mặt quan sát biểu tình của cô nàng. Nhan Lam vốn đang cau mày lại đột ngột dãn gương mặt, cười gượng gạo đáp lại.

“Không- không đau đâu ạ…”

“Không đau?” Lăng Tử Quân hơi cười, không biết là vô tình hay cố ý ấn vào vết thương một chút, hại Nhan Lam điếng cả người.

“A!”

“Còn nói là không đau.”

Trước vẻ mặt ngỡ ngãng của cô Lăng Tử Quân chỉ thở dài một hơi, lại nhẹ nhàng dán lớp băng cá nhân lên lòng bàn tay của cô sau khi rửa sạch vết thương.

Cô gái này cũng thật tình, mạnh miệng quá đấy!

Bị vạch trần bản thân mình cậy mạnh khiến Nhan Lam ê mặt không dám nhìn Lăng Tử Quân. Bầu không khí ở phòng y tế lúc này như ngưng đọng lại, Nhan Lam lúng túng không biết làm sao, đột nhiên lại nghe Lăng Tử Quân nói.





“Nãy giờ mới được nghe giọng em. Nếu không biết tôi còn tưởng em không thể nói chuyện được.”

Chàng sinh viên ác ma nào đó bình thường mặt lạnh thì thôi, đến lúc cất tiếng nói lại có thể khiến cho người khác ngượng ngùng đến chỉ muốn giấu mặt đi.

Nhan Lam đưa tay che mặt, gò má ửng lên những rạng mây hồng: “Em… em nói chuyện được mà.”

“Nói chuyện được thì tốt, cô bé nói lắp.”

Nhan Lam đờ người: “…”



Bỗng dưng Lăng Tử Quân lại đưa tay xoa đầu Nhan Lam, khiến cô ngơ ngẩn cả buổi trời không kịp phản ứng lại.

Sau khi làm sạch vết thương và băng bó thật cẩn thận cho Nhan Lam xong, Lăng Tử Quân đưa cô trở về kí túc xá. Trên đường đi vẫn là anh đỡ cô nhấc từng bước, cả người Nhan Lam như muốn dựa hẳn vào người của anh.

Nhan Lam rất hiếm khi tiếp xúc thân mật với người khác, đằng này còn là một người xa lạ mà cô chỉ vừa mới quen. Cảm xúc nhen nhóm trong lòng khi nãy cùng với sự thân mật gần gũi lúc này khiến Nhan Lam không nhịn được đỏ mặt.





Nhưng cô lại không thể đẩy anh ra được, lúc này tay chân chật vật đi không vững, được anh đỡ đi cô cũng không còn cách nào.

Hương nước hoa nhàn nhạt của người nọ khiến Nhan Lam có chút mụ đầu, cô hơi ghé mũi ngửi một chút, mang tai đã đỏ ửng.

Trên đường đi, Lăng Tử Quân đột nhiên lại hỏi cô:

“Em đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn tối.”

Kí túc xá cách bọn họ cả một đoạn đường, ở ngã ba, nếu rẽ trái đi ra ngoài kia một chút có mấy hàng quán bán vào buổi đêm, món ăn ở đó cũng không tệ. Lăng Tử Quân học từ chiều đến tối mới rời khỏi thư viện, bây giờ bụng dạ trống không, rất muốn đi ăn rồi.

Nhan Lam cũng tự đưa tay xoa bụng mình, bụng cô reo lên một tiếng biểu tình, Nhan Lam liền đỏ mặt không dám nhìn Lăng Tử Quân, bên tai còn nghe thấy tiếng cười khẽ của anh nữa.

Nếu không phải vì tai nạn bất ngờ ập tới thì lúc này cô đã đi ăn mì vằn thắn rồi.

Thật ra thì Nhan Lam cũng lỡ làm phiền người ta từ nãy đến giờ rồi, Nhan Lam lại không muốn rời xa Lăng Tử Quân nhanh như vậy… Nếu như anh ấy cũng đói bụng, vậy cô cùng người ta đi ăn đêm chắc là hợp tình hợp lý mà ha?





“Cũng có chút đói… Em biết chỗ này bán mì vằn thắn ngon lắm, em mời anh bữa này nhé?”